Buổi tối, sau khi dỗ Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ ngủ say trong phòng trẻ em, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê cũng về phòng nghỉ ngơi.
Phụ nữ luôn tắm chậm hơn nam giới, khi Đường Dạ Khê trở về phòng ngủ, Cố Thời Mộ đã mặc đồ ngủ ngồi gõ máy tính rồi.
Cơ thể anh mang theo một mùi hương tươi mát và dễ chịu chỉ có ở anh sau khi tắm, hương thơm tràn ngập khắp căn phòng.
Nhìn thấy cảnh anh ngồi ở bên giường, hơi cúi đầu gõ máy tính, không hiểu sao trong đầu Đường Dạ Khê nhảy lên tám chữ - cầm sắt hài hòa, năm tháng bình yên.
Đôi má cô hơi ửng hồng, lòng cô nóng ran khi nghĩ đến ngày cử hành hôn lễ của bọn họ càng lúc càng gần.
Cô ngồi xuống bên cạnh Cố Thời Mộ, anh ngừng gõ máy tính, cười khẽ nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
Đường Dạ Khê khẽ gật đầu và nói: "Hôm nay mẹ em gọi điện cho em, bà ấy bảo em trở về Ôn Thành để chuẩn bị gả."
Cố Thời Mộ cau mày: "Lúc nào?"
Đường Dạ Khê nói: "Ngày mai hoặc ngày kia."
"Sớm vậy à?" Cố Thời Mộ phủ quyết: "Quá sớm, không phải nói theo tập tục truyền thống, trước khi kết hôn ba ngày cô dâu chú rể không thể gặp mặt à? Thứ tư tuần sau về là được."
Đường Dạ Khê: "..."
Từ thứ Tư tuần sau tới ngày đám cưới của cô và Cố Thời Mộ vừa đúng ba ngày, Cố thái tử gia đúng là một ngày cũng không cho thêm.
Tuy nhiên, cô vẫn luôn không so đo đến những vấn đề nhỏ nhặt như vậy, nên gật đầu nói: "Được, nghe lời anh."
Cố Thời Mộ cong khóe miệng: "Ngoan như Tiểu Thứ vậy."
Đường Dạ Khê: "..."
Anh vui rồi, nhưng bố mẹ cô chắc chắn không vui.
Bố mẹ cô rất mong cô đưa hai con về nhà.
Cố thái tử gia quá dính người, bố mẹ cô hy vọng cô có thể đưa hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ vài ngày.
Nhưng cứ vừa đến trời tối thì Cố thái tử gia nhất định sẽ đón người về, không bao giờ để cô và các con qua đêm với bố mẹ, lại toàn lấy mấy cái cớ cũ rích, các con quen giường rồi, đổi chỗ không ngủ được.
Các con trai của cô cũng hùa theo.
Dù Cố Thời Mộ đến đón tận nơi hay cử người đến đón, bọn nhỏ ngay lập tức chào tạm biệt ông bà ngoại một cách vui vẻ và mừng rỡ về nhà.
Lúc trước, mẹ cô còn hy vọng cô có thể về Ôn Thành chờ gả, để cô trải qua một thời gian làm cô cả của nhà họ Ôn, bây giờ xem ra hy vọng của mẹ cô lại tan thành mây khói.
"Anh thấy em rất biết nuôi con nít." Cố Thời Mộ nói: “Mấy đứa bé em nuôi đều rất tốt, chẳng hạn như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, còn cả Đường Vô Ưu."
"Không có đâu." Đường Dạ Khê rất vui sau khi nghe Cố Thời Mộ khen Đường Vô Ưu, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Đó chỉ là thiên tính của chúng nó thôi, em không giỏi như anh nói."
"Bản chất quan trọng, nhưng nuôi dưỡng sau này cũng rất quan trọng." Cố Thời Mộ nói: "Không phải em nói lần đầu tiên gặp Đường Vô Ưu, cậu ấy còn không nói chuyện với ai sao? Em xem bây giờ còn biết mua quà lấy lòng người khác, tiến bộ nhiều hơn đúng không?"
"Đúng là như vậy." Đường Dạ Khê không nhịn được cười: "Đây là lần đầu tiên em thấy nó cố gắng lấy lòng người ta như vậy, không ngờ nó lại có thể có giác ngộ này."
Cố Thời Mộ cong khóe miệng nói: “Có nghĩa là cậu ấy rất hài lòng với người anh rể là anh."
"Ừ..." Đường Dạ Khê rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Em cũng rất hài lòng..."
Cố Thời Mộ nhướng mày: "Em nói cái gì? Giọng nhỏ quá, anh nghe không rõ."
Đường Dạ Khê hơi đỏ mặt: "Không có, em không có nói gì hết."
"Phủ nhận cũng vô dụng, tuy rằng không nghe rõ, nhưng anh nghe được một chút..." Cố Thời Mộ đưa tay vuốt tóc cô: "Hình như anh nghe thấy em nói rất hài lòng với anh..."
Mặt Đường Dạ Khê càng đỏ hơn.
Cố Thời Mộ nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường, cúi xuống áp môi mình vào môi cô: "Em yêu, anh cũng rất hài lòng với em..."
Hài lòng về mọi mặt.
Đèn trong phòng chẳng mấy chốc đã tắt...
Chiều hôm sau, Cố Thời Mộ về sớm hơn mọi khi.
Sau khi trở về, anh không về Tình Viên mà đến văn phòng Quảng Hạ.
Gõ cửa bước vào, nhìn thấy Đường Dạ Khê đang ngồi làm việc ở bàn giấy, khóe môi anh không khỏi nhếch lên thành một đường vòng cung nhàn nhạt.
Đường Dạ Khê nhìn thấy anh liền đứng dậy đón: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Cố Thời Mộ đưa cho cô một tập tài liệu: