“Không, anh không thể đối xử với em như thế này!” Thư Mộng Lan vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy: “Em không biết gì cả, em vô tội, anh không thể đổ oan em như thế.”
“Cô vô tội à?” Quách Khải cười gằn: “Thư Mộng Lan, cô có biết thế nào là sự thật thắng hùng biện không? Nếu cô là người thông minh thì khi cô cướp con của chị họ, cô nên chăm sóc cho thật tốt, còn phải thương yêu hơn so với con đẻ của cô mới phải, để lỡ khi sự việc bại lộ, mọi người còn có thể tin cô không biết gì.
Thế nhưng sự thật là cô đã chăm sóc rất tốt cho ba đứa con đẻ của cô, rồi cố tình chèn ép con trai của chị họ, khiến nó không thể sống nổi trong căn nhà này, đành phải bỏ đi.
Cô nói cô không biết, cô nghĩ ai sẽ tin cô đây?”
Thư Mộng Lan khóc đến mức không nói được lời nào.
Bà ta hối hận, rất hối hận.
Sau khi nghe Quách Khải nói, bà ta chợt nghĩ thật ra không phải không có đường lui.
Hồi đó, bà ta bị ám ảnh bởi việc đổi con trai của Thư Mộng Tuệ, đó là một bước đi rất mạo hiểm, bà ta rất hối hận và lo lắng Thư Mộng Tuệ sẽ trả thù nếu sự việc bị tiết lộ.
Vì vậy, giải pháp mà bà ta nghĩ đến là xóa bỏ sự tồn tại của đứa trẻ đó, chôn vùi sự thật, để chuyện này được giấu kín theo năm tháng và không bao giờ bị phát hiện.
Bây giờ bà ta nghĩ cách mà Quách Khải nói mới là cách tốt nhất.
Bà ta nên chăm sóc tốt cho con trai của Thư Mộng Tuệ, và thật lòng yêu thương con của bà ấy, như vậy con trai của Thư Mộng Tuệ sẽ có tình cảm với bà ta và hiếu thảo với bà ta.
Cho dù sau này chân tướng có bại lộ, nhà họ Tống muốn trả thù thì con trai của Thư Mộng Tuệ cũng không cho phép làm điều đó.
Như Quách Khải đã nói, bà ta nên đối xử với con trai của Thư Mộng Tuệ tốt hơn con của mình, và đó mới là bất khả chiến bại.
Nhưng bà ta không rộng lượng như thế.
Làm sao bà ta có thể cam tâm mà đối xử tốt hơn với con trai của Thư Mộng Tuệ chứ?
Hơn nữa, con trai của Thư Mộng Tuệ rất thông minh, nếu bà ta chăm sóc tốt cho con của Thư Mộng Tuệ, nó nhất định sẽ trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Quách, còn con trai út của bà ta thì sao?
Thư Mộng Lan phải tiêu diệt con trai của Thư Mộng Tuệ, để con trai út của bà ta có một tương lai tươi sáng và trở thành người thừa kế của gia nhà họ Quách.
Không…
Không phải như thế này!
Thư Mộng Lan nên nghĩ rằng bà ta có thể đợi con trai của Thư Mộng Tuệ và con trai bà ta lớn lên rồi mới giả vờ phát hiện ra sự thật.
Đến lúc đó, hai đứa nhỏ đã lớn, bà ta đối xử với con trai của Thư Mộng Tuệ còn tốt hơn cả con của mình, không ai nghi ngờ bà ta đã cố tình thay thế hai đứa trẻ, con trai của Thư Mộng Tuệ bị phát hiện không cùng huyết thống, không thể thừa kế tài sản của nhà họ Quách, lúc đó quyền thừa kế của nhà họ Quách vẫn sẽ thuộc về con trai út của bà ta.
Chăm sóc thật tốt cho con trai của Thư Mộng Tuệ, để nó thực sự yêu thương bà ta, thân thiết với bà ta hơn so với Thư Mộng Tuệ, đây là kế hoạch hoàn hảo nhất.
Chỉ tiếc là giờ bà ta mới suy nghĩ cẩn thận đến đạo lý này.
Năm đó bà ta đã bị sự ghen tuông làm mờ lý trí mà chọn con đường sai lầm nhất.
Vốn dĩ bà ta có thể là người thắng, có thể khiến Thư Mộng Tuệ đau khổ không nói nên lời, hận bà ta nhưng lại đành chịu, thế nhưng sự thật là giờ đây bà ta đã là một kẻ thất bại hoàn toàn, thậm chí sắp trắng tay rồi.
Bà ta không cam tâm!
Thật sự không cam tâm!
Thư Mộng Lan lao tới trước mặt Thư Mộng Tuệ, khóc lóc: “Chị ơi, hãy tin em đi, em thật sự không biết gì cả.
Năm đó, nếu không có em và Quách Khải, chị cũng sẽ không có cơ hội