Trong lúc nhất thời, ông ấy xấu hổ vô cùng, lập tức dùng nụ cười che giấu sự ngượng ngùng trong lòng: “Nào có nào có, cháu là ân nhân cứu mạng Vô Ưu, năm đó nếu không có cháu cứu Vô Ưu, thì sao hôm nay nhà chúng tôi có dịp đoàn tụ thế này chứ, cháu là khách quý của chúng tôi, sao lại có chuyện quấy rầy được?”
Bình thường, Đường Dạ Khê vốn là một người có tính cách rất ôn hòa, nhịn mười vì một tập thể lớn, lại còn là người vô cùng kiên nhẫn.
Nhưng mà, kiểu tính cách thông thường đó của cô, thường chỉ áp dụng với mình cô thôi, còn một khi đã đề cập đến người cô quan tâm, cô sẽ lập tức trở nên hẹp hòi, đây chính là kiểu người bênh vực người của mình trong truyền thuyết.
Cô là một người đặt nặng việc bênh vực người của mình, nếu nhà họ Tống không chào đón cô, đối đãi thờ ơ với cô, cô không hề quan ngại dù chỉ một chút.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc giờ phút này người nhà họ Tống đang thờ ơ với Đường Vô Ưu, cô cực kỳ không hài lòng, thậm chí còn có chút đau lòng.
Đường Vô Ưu đã chịu khổ bên ngoài nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm lại được bố mẹ ruột, thế mà bố mẹ cậu lại làm cái vẻ mặt đó trong lần đầu tiên cậu về nhà?
Như thể họ chẳng có chút vui vẻ gì khi chào đón cậu về nhà.
Trên đời này còn có loại bố mẹ như thế sao?
Nếu đổi lại là chuyện của cô, ông Tống cười hòa giải như vậy, cô chắc chắn sẽ làm bộ như không có việc gì, nhẹ nhàng bâng quơ rồi cho qua luôn.
Nhưng, chuyện này lại liên quan đến Đường Vô Ưu, cô không thể làm bộ như chưa thấy gì được.
Cô nở nụ cười khách sáo xã giao, đáp lại: “Cháu thấy chú dì có vẻ không được vui, cháu còn tưởng vì mình tự mò đến quấy rầy mà chưa được sự cho phép của chú dì, chọc chú dì phiền lòng chứ.
”
Ông Tống nghe vậy thì càng xấu hổ hơn.
Ông ấy luôn miệng đáp không có, nhưng nhất thời lại không biết nên giải thích như thế nào, giải thích vì sao vừa rồi sắc mặt ông ấy lại khó coi như vậy.
Mà tính tình bà Tống lại khá nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, vội lên tiếng đáp: “Khê Khê, cháu đừng nghĩ nhiều, cháu là ân nhân cứu mạng Vô Ưu, thì cũng là khách quý của nhà họ Tống chúng tôi, cháu muốn tới khi nào thì tới, nhà họ Tống chúng tôi luôn hoan nghênh cháu, dì và chú không phải không vui, mà là có tâm sự, vì trong lòng có chuyện, nên trên mặt mới biểu lộ ra như vậy, vô tình bị một cô gái tinh tế như cháu nhìn ra.
”
“Ồ?” Đường Dạ Khê quan tâm hỏi: “Dì, sao vậy ạ? Có chuyện gì xảy ra sao? Cháu có thể giúp đỡ được mọi người gì không?”
“Là như thế này…” Bà Tống nắm lấy tay Tống Khả Ninh đang ngồi bên cạnh mình, nhìn Đường Dạ Khê và Đường Vô Ưu nói: “Khê Khê, Vô Ưu, tên con bé là Tống Khả Ninh, con bé là…”
Bà ấy hơi do dự một chút, không muốn nói Tống Khả Ninh là con gái Thư Mộng Lan, nên chỉ có thể nói: “Con bé là con gái dì…”
Đường Vô Ưu vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, đột nhiên mở miệng nói: “Cô ta là con gái của Thư Mộng Lan nhỉ?”.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Bà Tống hơi xấu hổ, nói: “Con bé là con gái của Thư Mộng Lan, không sai, nhưng con bé do mẹ nuôi lớn…”
Trên mặt Đường Vô Ưu lộ ra vẻ suy tư, mở miệng nói: “Cô ta do Thư Mộng Lan sinh ra, nhưng được bà nuôi lớn, cho nên cô ta là con gái của bà, còn tôi do bà sinh ra, nhưng được Thư Mộng Lan nuôi lớn, nên tôi là con trai của Thư Mộng Lan?”
Vì muốn nói chuyện một cách tự nhiên nhất có thể, nên khi nói bà Tống nở một nụ cười rất tươi, nhưng giờ phút này, nụ cười trên mặt bà ấy đã đông cứng lại rồi.
Trong lời nói của Đường Vô Ưu tràn ngập ý vị châm chọc, nhưng nhìn qua nét mặt của Đường Vô Ưu lại cực kỳ chân thành, không giống như là đang cố ý châm chọc người khác.
Đột nhiên, bà Tống lại nghĩ tới một câu mà Tống Khả Ninh đã từng nói qua: Từ khi sinh ra đã đen tối!
Đứa con trai út này của bà ấy, nếu không phải là đang cố ý hủy hoại bà ấy, vậy thì cậu chính là kiểu từ khi sinh ra đã đen tối, hỏi một câu cũng khiến bà ấy á khẩu không trả lời được.
“Đương nhiên không phải…” Ông Tống vội vàng nói: “Thư Mộng Lan bôi nhọ con, ngược đãi con, bà ta lấy đâu tư cách làm mẹ con chứ?”
“Đúng vậy, đúng…” Bà Tống ổn định lại tinh thần, phụ họa theo: “Bố con nói rất đúng, Thư Mộng Lan bôi nhọ con, ngược đãi con, suýt nữa thì hại chết con, bà ta không có tư cách làm mẹ con!”
Đường Vô Ưu liếc mắt nhìn Tống Khả Ninh một cái, hỏi ông Tống, bà Tống: “Các người đối xử với cô ta tốt lắm sao?”
Ông Tống xấu hổ chết mất rồi, nhưng vấn đề này ông ấy buộc phải trả lời: “Là thế này, Vô Ưu, mười tám năm qua, chúng ta không