"Tôi không muốn biết mấy chuyện này." Đường Dạ Khê giận dữ nói: "Tôi đã biết gia đình anh xử lý như thế nào về mối quan hệ với nhà họ Quách rồi.
Nhà họ Quách đã trộm con của nhà anh, thậm chí còn suýt hại chết thằng bé, vậy mà gia đình anh vẫn có thể không mang thù oán tiếp tục hợp tác với bọn họ.
Có phải tôi nên khen ngợi nhà họ Tống các anh rộng lượng, tác phong quân tử hay không?"
Sau khi biết nhà họ Tống vẫn tiếp tục hợp tác với nhà họ Quách, Đường Dạ Khê đã cảm thấy uất ức thay Đường Vô Ưu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật chuyện trộm con này là do một mình Thư Mộng Lan gây ra, mấy người khác của nhà họ Quách đều vô tội.
Cô tức giận bất bình như vậy là muốn nhà họ Quách bị tội liên đới, có lẽ cô thật sự nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi.
Vì thế, cô đã nhẫn nhịn không nói gì.
Nhưng lần này, cô không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hai ngày qua, để tham dự hôn lễ của cô, người trong văn phòng của cô đã lần lượt trở về từ bên ngoài.
Sau khi quay về Dạ Đô, bọn họ đã nghe nói về gia thế của Đường Vô Ưu, xuất phát từ lòng quan tâm...!hoặc cũng có thể là bệnh nghề nghiệp, một đám người đã điều tra đến cùng về nhà họ Quách và nhà họ Tống.
Bọn họ không những điều tra rất rõ về cách giải quyết chuyện kế tiếp của nhà họ Tống, mà còn chụp được bức ảnh về cuộc gặp gỡ giữa Tống Khả Ninh và Thư Mộng Lan.
Sau khi Tống Khả Ninh gặp mặt Thư Mộng Lan, đã nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi Tống Khả Ninh đưa cho Thư Mộng Lan một thẻ ngân hàng và một hộp trang sức lớn.
Sau khi xem xong bức ảnh do nhân viên của mình chụp lại, Đường Dạ Khê nhất thời bùng nổ.
Tống Khả Ninh lấy tiền ở đâu ra?
Là nhà họ Tống đã đưa cho cô ta.
Tống Khả Ninh đã đưa tiền mà nhà họ Tống cho cô ta, cho Thư Mộng Lan.
Nói cách khác, chẳng phải Thư Mộng Lan đã ngược đãi Đường Vô Ưu, nhưng nhà họ Tống vẫn chu cấp tiền cho Thư Mộng Lan hay sao?
Một loạt hành động của nhà họ Tống đã khiến cô ngạt thở.
Người thân như vậy không thừa nhận cũng được.
Tống Tinh Không có thể thấu hiểu cơn giận của Đường Dạ Khê, bởi vì bây giờ anh ta cũng đang rất tức giận: "Chị dâu, chị đừng giận, tôi hiểu tâm trạng bây giờ của chị, tôi bảo đảm nhất định sẽ cho Vô Ưu một lời giải thích."
"Không cần đâu, chúng tôi không cần lời giải thích nào cả." Đường Dạ Khê nói: "Các anh cứ xem như chưa từng phát hiện ra chân tướng, cũng như chưa từng tìm thấy Vô Ưu là được.
Những gì Thư Mộng Lan đã nợ Vô Ưu, tôi sẽ thay thằng bé đòi lại, nhà họ Tống các anh cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được."
“Cô Đường, ý cô là sao?” Bà Tống mặc áo khoác đi ra khỏi phòng khách, đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Đường Dạ Khê, nên bất mãn chất vấn Đường Nhu.
Đường Dạ Khê liếc nhìn bà ấy: "Ý tôi là nếu nhà họ Tống mấy người bằng lòng với tình trạng hiện nay, không muốn thay đổi gì cả, vậy thì mấy người cứ sống vui vẻ bên cạnh con gái của mấy người, coi như chưa từng sinh ra Vô Ưu là được."
Sắc mặt vốn đã tái nhợt của bà Tống lại càng tái nhợt hơn: "Cô Đường nói vậy là sao? Vô Ưu là con trai ruột của tôi, thằng bé là do tôi sinh ra, sao tôi có thể xem như chưa từng sinh ra thằng bé chứ?"
“Cho dù bà sinh ra thì sao?” Đường Dạ Khê cười khẩy: “Bà đã sinh ra thằng bé, nhưng sau khi sinh ra bà đâu có chăm sóc tốt cho thằng bé, để thằng bé bị người khác đánh tráo, rồi bị ngược lại mười mấy năm.
Lúc tôi cứu thằng bé về, thằng bé chỉ còn lại chút hơi thở, nếu tôi không cứu thằng bé thì nó đã sớm chết ở bên đường rồi.
Sinh mạng mà bà ban cho thằng bé đã mất từ mấy năm trước rồi, bây giờ mạng của thằng bé là do tôi cho."
"Đúng! Đúng! Đúng!" Đường Vô Ưu bị Đường Dạ Khê nắm chặt cổ tay gật đầu lia lịa, nhìn Đường Dạ Khê bằng đôi mắt sáng lấp lánh: "Nếu năm đó chị không cứu em, em đã sớm chết rồi, mạng của em là do chị ban cho."
Bà Tống tức đến mức suýt ngất đi: "Cô Đường, ý cô là sao? Tôi biết tôi đã nợ Vô Ưu, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Vô Ưu cũng là con ruột của tôi, thằng bé là cốt nhục của tôi và chồng tôi, sao cô có thể gây chia rẽ quan hệ giữa thằng bé và chúng tôi vậy?"
"Không phải tôi gây chia rẽ quan hệ giữa thằng bé và mấy người, mà là mấy người hoàn toàn không xem thằng bé là con trai.
Tôi cảm thấy đau lòng uất ức không đáng thay cho thằng bé." Đường