Cố Lạc Bạch đang ngồi, ngay lập tức đứng dậy và cố gắng ngăn cô ta lại, nhưng động tác của Hứa Liên Kiều còn nhanh hơn anh ấy, cô ấy vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Tần Thanh Thanh và vặn nó bằng trái tay.
Tần Thanh Thanh hét lên, cánh tay bị Hứa Liên Kiều vặn ra phía sau, một gối quỳ trên mặt đất.
Hứa Liên Kiều một tay vặn vẹo cánh tay cô ta, tay kia vỗ vỗ mặt cô ta: “Cô Tần, tôi sẽ dạy dỗ cô làm một người thông minh, khi lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, cô đừng làm gì cả, nếu không cô sẽ bị đối phương tìm được lý do đánh cô đấy.”
Lời còn chưa dứt, cô ấy đã đá vào khuỷu chân của Tần Thanh Thanh, khiến cô ta quỳ phịch xuống đất.
Cô ấy quay lại nhìn Cố Lạc Bạch, cười nói: “Tôi chỉ đang tự vệ mà thôi, cậu chủ A Bạch đừng nghĩ tôi là kẻ độc ác nha.”
“Cô điên rồi, thả tôi ra!” Tần Thanh Thanh giãy dụa: “Nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt cô!”
“Được, hoan nghênh cô gọi cảnh sát!” Hứa Liên Kiều cười nói: “Đợi cô báo cảnh sát rồi, tôi cũng gọi điện cho Tần Du Trí, tôi sẽ nói với ông ta là tôi và cậu chủ a Bạch đang ăn cơm ở một nhà hàng thì cô vô duyên vô cớ đến khiêu khích chúng tôi.
Tôi sẽ hỏi ông ta, sao lại nuôi dạy ra một đứa con gái vô giáo dục như vậy? Đi khiêu khích người ta trước, ông ta nuôi dạy con gái đê tiện như thế, sau này chắc chắn sẽ quản giáo cô nghiêm khắc hơn.”
“…” Tần Thanh Thanh tức giận đến nỗi mặt mày tím tái, không nói nên lời.
Cô ta gây hấn với Cố Lạc Bạch trước, không dám để bố cô ta biết.
Bố cô ta không thích mấy chị em cô ta, trong lòng chỉ có Cố Lạc Bạch.
Nếu bố cô ta phát hiện ra cô ta chủ động khiêu khích Cố Lạc Bạch, chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Còn có ông nội nữa.
Ông nội của cô ta giờ như kẻ bị điên một nửa, trong mắt chỉ có Cố Lạc Bạch, ông còn điên hơn cả bố cô ta.
Ông nội cô ta rất trọng nam khinh nữ, trong mắt ông nội, năm chị em cô ta đều không phải huyết thống nhà họ Tần, chỉ có Cố Lạc Bạch mới phải.
Nếu ông nội phát hiện ra rằng cô ta cố tình gây hấn với Cố Lạc Bạch, có thể ông ta sẽ dùng đến gia pháp.
Ông nội cô ta đã xây dựng thế lực từ lâu, vừa nghĩ đến ông nội cô ta đã kinh hồn bạt vía, không mảy may dám khiêu khích ông nội.
Trong quá khứ, Cố Lạc Bạch chưa bao giờ tố cáo cô ta trước mặt ông nội và bố nên khi gặp Cố Lạc Bạch cô ta mới dám khiêu khích anh ấy.
Hơn nữa lúc trước, cho dù Cố Lạc Bạch bị bọn họ chế giễu, nhiều nhất anh ấy chỉ xoay người rời đi, không bao giờ cãi lại.
Hôm nay, không biết từ đâu xuất hiện một kẻ bệnh thần kinh đã ra mặt giúp Cố Lạc Bạch.
Cô ta đã rất nhiều lần gây chuyện với Cố Lạc Bạch, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta không những không được lợi mà còn bị lỗ nữa.
Càng nghĩ đến đây, cô ta càng uất nghẹn, tức giận nói: “Đây là chuyện giữa tôi và Cố Lạc Bạch, không liên quan gì đến cô, mau buông tay tôi ra.”
Cô ta không dám nhắc đến chuyện báo cảnh sát nữa.
Những gì Hứa Liên Kiều làm, cho dù cảnh sát đến, nhiều nhất chỉ là phạt tiền và giáo dục bằng lời nói, nhưng nếu bố và ông nội của cô ta phát hiện cô ta đã gây hấn với Cố Lạc Bạch, chắc chắn cô ta sẽ rất thảm.
“Cố Lạc Bạch là bạn của tôi, chuyện của anh ấy là chuyện của tôi.” Hứa Liên Kiều nói: “Kêu tôi tha cho cô cũng được, nhưng cô phải thề sau này sẽ không bao giờ gây hấn với Cố Lạc Bạch nữa, sau này thấy anh ấy thì phải tránh đi nơi khác, nếu không… cô sẽ biến thành yêu quái, cả đời sẽ không có ai yêu.”
Tần Thanh Thanh tức giận đến run run nói: “Cô bị điên hay sao mà lại đi làm bạn với thằng con riêng thế hả? Chẳng lẽ cô không biết anh ta là con riêng sao? Ở Dạ Đô, hai từ con riêng chính là một từ sỉ nhục nhất, trên đời có rất nhiều đàn ông tốt, sao cô không chọn mà cứ nhất quyết phải chọn một thằng con riêng làm bạn chứ?”
“Cô giữ miệng cho sạch sẽ vào!” Hứa Liên Kiều dùng sức đến mức cánh tay của Tần Thanh Thanh đau như sắp rớt ra, khiến cô ta không ngừng la lên: “Đúng, anh ấy là con riêng, nhưng mẹ của anh ấy bị bố của cô lừa! Mẹ anh ấy nghĩ rằng bà đã đăng ký kết hôn với thằng bố cặn bã của cô.
Ai mà biết được ông ta đã lừa mẹ anh ấy bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn giả, trong suy nghĩ của mẹ anh ấy, anh ấy chính là một đứa con hợp pháp! Chính bố của cô đã dùng