“Đến bây giờ bà vẫn chưa hối cải sao?” Vương Trạch Thần né tránh tay bà ta: “Cho tới bây giờ bà vẫn hùng hồn đầy lý lẽ, cho rằng chuyện mình làm là chính đáng hợp tình hợp lý, không nửa lời hối cải!”
"Tôi là một người tầm thường, không thể làm cho bà ăn năn hối cải, chỉ có thể giao bà cho cảnh sát, để cảnh sát giáo huấn bà."
"Không! Ông không thể làm như vậy!" Từ Nhã Cầm sợ hãi tái mặt, bà ta vùng vẫy giật lấy điện thoại trong tay ông ta: "Cho dù ông không có tình cảm với tôi, ông cũng phải suy nghĩ một chút cho Hán Thành chứ, ông muốn cho Hán Thành có một người mẹ trong tù sao?”
Vương Trạch Thần né tránh vài lần, mất kiên nhẫn và đẩy Từ Nhã Cầm xuống đất: "Nếu bà không muốn để Hán Thành có một người mẹ ngồi tù, tại sao bà lại làm những việc phạm pháp như thế? Hán Phi sống với chúng ta, mỗi ngày nó đều vật lộn trong đau đớn, càng ngày càng tuyệt vọng, bà lại trơ mắt đứng nhìn, cho đến ngày hôm nay, Hàn Phi hoàn toàn không còn dũng khí để sống...!chỉ một chút thôi, nó sẽ chết, nhưng bà vẫn không hề hối hận!"
Vương Trạch Thần lắc đầu: "Bà thật đáng sợ! Làm sao bà có thể nhẫn tâm như vậy? Chỉ cần nghĩ tới hai mươi năm qua, bà đầu ấp tay gối với tôi, tôi liền cảm thấy buồn nôn đấy!"
"Không! Cầu xin ông, đừng gọi cảnh sát, đừng gọi cảnh sát!" Từ Nhã Cầm cuối cùng cũng sợ hãi, nước mắt không tự chủ được trào ra: "Tôi biết tôi sai rồi, tôi thực sự biết mình sai rồi! Tôi không dám nữa, cầu xin ông, vì Hán Thành, xin hãy tha thứ cho tôi!"
Vương Trạch Thần nhìn Vương Hán Phi một chút, chậm rãi lắc đầu: "Tôi không thể tha thứ cho bad...!Hán Phi là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, tuy rằng bà là mẹ kế của nó, nhưng nó chưa bao giờ khiến bà cảm thấy khó chịu.
Nó vẫn rất tôn trọng bà, nhưng bà lại nhẫn tâm mưu hại một đứa trẻ hiền lành vô tội, tôi sẽ không tha thứ cho bà, không bao giờ!"
"Không...!Làm ơn, một ngày vợ chồng trăm ngày nhân ái, tôi đối với gia đình này không có công lao cũng có khổ lao, xin đừng đối xử với tôi như vậy!" Từ Nhã Cầm tuyệt vọng lắc đầu, nhìn thấy Vương Hán Phi, bà ta vọt tới trước mặt Vương Hán Phi, nắm lấy cánh tay của anh ta: "Hán Phi! Hán Phi, dì, dì xin con, con có thể cầu xin cha con được không? Dì biết mình sai rồi, dì sẽ không bao giờ làm vậy nữa, dì xin thề, dì nhất định sẽ thay đổi, sau này dì sẽ đối xử công bằng với con và Hán Thành...!Cha con nói, con là một người tốt bụng, con sẽ tha thứ cho dì đúng không?"
Sợ Vương Hán Phi mềm lòng, Diệp Lâm Đồng sải bước tới, dùng sức đẩy bà ta ngã xuống đất: "Suýt chút nữa bà đã hại chết anh họ của tôi, suýt chút nữa anh ấy chết ngay trước mắt bà, mà bà vẫn dửng dưng, không chút hối hận, lòng dạ của bà đã thối rữa rồi, giữ lại bà chính là một tai họa, biết đâu một ngày bà lại hại người, tại sao anh họ tôi phải tha thứ cho bà?"
Vương Hán Phi lạnh lùng nhìn Từ Nhã Cầm nói: "Lấy ơn báo oán, tại sao phải lấy ơn báo oán? Tôi sẽ không hại người khác, nhưng nếu có ai hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho người đó! Đã làm sai thì nhất định phải bị trừng phạt, phải như thế thì thế giới này mới càng trở nên tốt đẹp hơn!"
"Không! Không!" Từ Nhã Cầm liều mạng lắc đầu: “Hán Phi, dì biết, dì có lỗi với con, nhưng Hán Thành vô tôi, nó vẫn rất thích con, các người đưa dì vào nhà giam, con bảo Hán Thành phải đối mặt với các người thế nào đây? Các người sẽ ăn nói thế nào với Hán Thành chứ?”
"Không cần giải thích với tôi gì cả, tôi biết hết rồi..." Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Vương Hán Thành từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Vương Hán Thành, vẻ mặt Từ Nhã Cầm co rúm, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất và lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Bà ta không muốn con trai nhìn