Trên đường trở lại văn phòng Quảng Hạ, Cố Lạc Bạch cảm thấy Hứa Liên Kiều đã chọc ghẹo anh ta suốt chặng đường.
Tuy nhiên, cho đến khi anh ta đưa Hứa Liên Kiều trở lại văn phòng Quảng Hạ, anh ta vẫn không thể trái với lương tâm mà nói với Hứa Liên Kiều bốn chữ: Tôi không thích cô.
Bởi vì anh ta chắc chắn rằng mình có tình cảm với Hứa Liên Kiều.
Có tình cảm với Hứa Liên Kiều là một chuyện quá đơn giản.
Hứa Liên Kiều là một cô gái rất hấp dẫn.
Trên người cô ấy dường như có một loại sức mạnh ma thuật, không thể không thu hút sự chú ý của anh ta.
Anh t thật sự không thể nói ra câu "tôi không thích cô".
Nhưng anh ta không thể hứa bất cứ điều gì với Hứa Liên Kiều cả.
Quên đi.
Cứ mơ hồ mập mờ như thế đi.
Có lẽ, một ngày nào đó Hứa Liên Kiều cảm thấy sự mới mẻ không còn, không cần anh ta nói lời nào, cô ấy sẽ lại chạy đi tán tỉnh người khác.
Đã đến văn phòng Quảng Hạ, Hứa Liên Kiều vẫn không chịu buông tha cho anh ta: "Đi dạo trong viện một chút không? Gió không quá mạnh, hoa vừa mới nở, đi dạo cũng tốt."
Cố Lạc Bạch: "...Được."
Bác sĩ Hứa hôm nay không say, đi dạo với bác sĩ Hứa hẳn là không có nguy hiểm gì.
Hai người đi tới vườn hoa phía sau, Hứa Liên Kiều nhìn về phía tòa nhà chính, nói: "Đèn không sáng, xem ra Khê Khê đã trở về nhà cũ với anh trai anh rồi."
"Đương nhiên," Cố Lạc Bạch nói: "Chú hai, chú ba của tôi đi đường xa trở về, tỷ chị dâu nhất định sẽ mang bọn nhỏ đi gặp họ rồi."
Hứa Liên Kiều nhìn anh ta: "Sao anh không đi?"
"Tôi?" Cố Lạc Bạch xoa mũi: "Chú ba của tôi có một đứa con nuôi tên Kiều Sở, rất phiền phức, chúng tôi là đối thủ của nhau, tôi cũng lười gặp cậu ta."
“Kiều Sở?” Hứa Liên Kiều nói: “Kiều Sở, Kiều Sở, tên hay, ý tốt.”
"Tên hay thì có ích lợi gì chứ, cô không biết cậu ta xấu xa thế nào đâu!" Cố Lạc Bạch nói: "Cô biết không? Tên kia có bảy mươi hai trái tim đó!"
“Oa, nghiến răng nghiến lợi như vậy là có ý gì?” Hứa Liên Kiều vô cùng hứng thú nhìn anh ta: “Anh chịu khổ dưới tay anh ta sao?”
"Làm sao có thể chứ?" Cố Lạc Bạch mạnh miệng nói: "Tôi chỉ khinh thường tên kia thôi! Cậu ta có bảy mươi hai trái tim, bảy mươi mốt cái tốt một cái xấu, lúc đối đầu với tôi, cậu ta luôn dùng trái tim xấu kia!"
"Ồ?" Hứa Liên Kiều không nhịn được cười: "Vậy anh phải tự kiểm điểm lại đi! Anh ta đối tốt với người khác, lại chỉ đối xử tệ với anh, nhất định là anh có chỗ nào không đúng rồi, anh cần phải tự kiểm điểm lại."
Cố Lạc Bạch: "...!Không phải cô nói chúng ta là người yêu sao? Sao tôi thấy sai sai nhỉ? Rốt cuộc là cô đứng về phía nào?"
"Đương nhiên đứng về phía anh rồi! Em đùa thôi!" Hứa Liên Kiều nghiêng đầu nhìn anh ta: "Rốt cuộc các người làm sao vậy? Bọn họ từ xa tới, lại là khách phương xa, anh lại không ở nhà gặp người ta, lại còn không tham gia tiệc rượu.”
"Không có gì hết: “ Cố Lạc Bạch nói: "Chỉ là bát tự không tương hợp, khí tràng cũng không hợp, cậu ta không cần làm gì, tôi chỉ nhìn mặt cậu ta là đã thấy chướng mắt rồi!"
“Em khá tò mò đấy,” Hứa Liên Kiều nói: “Hôm nào có cơ hội em phải xem mới được, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến một thiếu gia tự do và không thích bị gò bó như A Bạch đây phải nghiến răng như thế này."
"Không có gì để xem đâu: “ Cố Lạc Bạch xua tay: "Nhưng nếu hôm nào cô gặp cậu ta, cô phải đề phòng cậu ta đấy! Tên đó là một con cáo, khẩu Phật tâm xà, đầy một bụng xấu, sơ hở là sẽ bị cậu ta tính kế đấy.”
“Thật sao?” Hứa Liên Kiều nói: “Nghe ra tầm nhìn của chú ba anh cũng không tốt lắm nhỉ, sao lại người con nuôi như vậy chứ?”
"Ừm..." Cố Lạc Bạch xoa xoa mũi: "Cậu ta vẫn đối xử với người nhà rất tốt, cậu ta là quân sư của chú ba, bản lĩnh thì vẫn có, nhưng mà bị người ta ghét bỏ thôi.”
Hứa Liên Kiều càng tò mò hơn.
Một ngày khác, cô phải gặp con trai nuôi của ông ba Cố này mới được!
“Chú hai của anh thì sao?” Hứa Liên Kiều hỏi: “Chú hai của anh có con