Đường Dạ Khê: "..."
Cố thái tử cũng ác miệng quá đấy!
Tuy nhiên, lời nói không hề thô bạo.
"Đường là do tự mình đi mà," Cô xúc động nói: "Kết cục của người phụ nữ đó hoàn toàn là tự cô ta gieo gió gặt bão."
Vì vậy, cho dù có là người chiến thắng ở vạch xuất phát từ khi sinh ra, cũng chưa chắc có thể có được tiếng cười cuối cùng, vẫn nên làm một người tốt thôi.
Kiêu ngạo không thể lớn, dục vọng không thể nuông chiều, tham vọng không thể thỏa mãn, vui sướng không thể cực đoan, tuân theo đạo đức và pháp luật, hành động theo quy tắc, đó mới là ý nghĩa chân chính của cuộc sống.
"Ừ," Cố Thời Mộ gật đầu: “Chỉ hai chữ thôi, đáng đời."
"Vâng," Đường Dạ Khê hỏi: “Bây giờ chú ba có bạn gái chưa? Em thấy chú ba trông rất trẻ.
Khoảng cách tuổi tác giữa chú ấy và...bố chúng ta có lớn không?"
Khi cô nói từ "bố chúng ta", cô hơi đỏ mặt.
Chỉ là...!cô cảm thấy quá thân mật, nói ra cũng có chút không quen.
Tuy nhiên, Cố thái tử yêu cầu cô phải gọi như vậy nên cô chỉ có thể nghe theo.
Cố Thời Mộ nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô, có chút buồn cười.
Mặc dù người vợ trong hộ khẩu của anh đã là bà mẹ hai con, võ công cũng rất cao cường, lực chiến thuộc hàng khủng, nhưng trông cô vẫn là một cô gái dễ thương, trẻ trung, nhút nhát, da mặt mỏng, rất… khiến người khác yêu thương.
Anh mỉm cười, nhìn Đường Dạ Khê với ánh mắt dịu dàng hơn: “Chú ba bây giờ thỉnh thoảng cũng nói về bạn gái, nhưng chú ấy không nói về chuyện kết hôn.
Em nói đúng, chú ba và bố chúng ta quả thật chênh lệch tuổi tác rất lớn.
Bố chúng ta lớn hơn chú hai mười hai tuổi, chú hai lớn hơn chú ba mười hai tuổi, điều đó có nghĩa là bố chúng ta lớn hơn chú ba hơn hai mươi tuổi, xét về tuổi tác, ông ấy có thể là bố của chú ba rồi."
“Vậy chú ba bây giờ mới sắp bốn mươi tuổi thôi à?” Đường Dạ Khê nói: “Ở độ tuổi này, vẫn còn thời gian để kết hôn.”
Cố Thời Mộ cười: “Bố anh đã ép kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng chú hai và chú ba vẫn còn độc thân, vậy thì thời gian có ích lợi gì chứ? Nếu không gặp được đúng người, mọi thứ sẽ trở nên vô ích thôi."
Đường Dạ Khê: "...Đúng vậy."
Cô khẽ thở dài: "Em chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.
Chú hai và chú ba hình như đều là người rất tốt.
Em hy vọng bọn họ có thể có một gia đình hạnh phúc."
“Không phải là cá, làm sao biết được niềm vui của cá?” Cố Thời Mộ nói: “Em cho rằng một gia đình trọn vẹn là hạnh phúc, nhưng đối với một số người, hôn nhân là vòng vây và nấm mồ của tình yêu.
Khi em gặp nhau đúng người, kết hôn mới có thể khiến người ta hạnh phúc, nếu không gặp được đúng người, hôn nhân chính là vật cản, không cần tồn tại, em có thể cho rằng chú hai và chú ba không kết hôn là sẽ cô đơn, nhưng hai chú rất tung bay, từ cực nam, cực bắc, đỉnh Everest, muốn đi đâu thì đi, có vợ con rồi thì sao được vậy nữa chứ?”
Đường Dạ Khê: "..."
Lợi hại!
Cô suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ừm, là do em chỉ nghĩ một chiều."
“Em quan tâm đến chú hai và chú ba như vậy, tại sao không làm điều gì đó thiết thực cho họ đi.” Cố Thời Mộ đưa tay vuốt ve mái tóc của Đường Dạ Khê, nhìn cô với nụ cười nửa miệng.
"Thiết thực sao?" Đường Dạ Khê nghiêm túc nhìn anh hỏi: "Cần em giúp bọn họ làm gì sao? Chỉ cần em làm được, anh cứ nói đi, em sẽ cố gắng hết sức làm!"
Cô cảm thấy khá khó xử khi nhận những món quà đắt tiền như vậy từ Ông hai Cố và Ông ba Cố, nếu như có thể làm điều gì đó cho họ thì tốt rồi.
"Có thể! Em nhất định có thể làm được..." Cố Thời mộ xoay người đặt cô dưới thân, thanh âm tràn đầy ý cười: “Chú hai, chú ba nói thiếu người thừa kế..."
"..." Đường Dạ Khê đỏ mặt.
Cố thái tử thực sự...!một lời không hợp là liền phát động!
Cô nghiêng đầu nhìn hai đứa trẻ.
Ở Tình Viên, Cố thái tử dỗ hai đứa trẻ ngủ trong phòng trẻ em, mặc dù ở đây có phòng trẻ em nhưng bọn trẻ rất ít đến đây, chúng không quen và không muốn ngủ trong phòng trẻ em, đêm nay bọn họ ngủ cùng nhau.
Cô cảm thấy đêm nay Cố thái tử phải kiềm chế bản thân thôi.
Cô áp vào ngực Cố Thời Mộ, đẩy anh ra: “Đừng quậy nữa!”
“Anh có quậy đâu, anh nghiêm túc mà.” Cố Thời Mộ cười tủm tỉm nhìn cô: “Nhưng mà em cũng không cần có áp lực tâm lý, mặc dù đại đa số người lớn tuổi đều có tư tưởng truyền thống trọng nam khinh nữ, nhưng anh thì không, anh vẫn thích con gái hơn, nếu em có thể sinh cho anh hai cô con gái hồng hào mũm mĩm, giống em thì càng tốt…”
Anh cười tủm tỉm, cảm khái nói: "Bức ảnh kia, vừa nghĩ tới đã cảm thấy rất đẹp!"
Đường Dạ Khê: "...!Mong muốn của anh có thể không dễ dàng trở thành sự thật đâu."
"Tại sao?" Cố Thời Mộ hỏi.
“Bởi vì mặc dù mẹ em có gen sinh đôi, nhưng như anh thấy đấy, bất kể là ở bên mẹ em hay bên bố em, đều là âm thịnh dương suy.” Đường Dạ Khê nói: “Mẹ em đã sinh ra bốn con trai rồi mới sinh ra em.
Bên bố em, em có hai người chú không có cô, hai người chú sinh được bốn người con trai nhưng không có con gái.”1
Cố Thời Mộ hơi nghiêng đầu, suy nghĩ: "Em sinh cho anh bốn đứa con trai trước, sau đó cho anh một đứa con gái nữa, tôi có thể chấp nhận điều đó, sáu đứa con trai và một đứa con gái cũng được...!Không! Có hai đứa con gái thì tốt hơn! Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi cùng nhau rất đáng yêu, nếu anh có hai cô con gái như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, chỉ cần nghĩ đến thôi là tim anh như muốn nổ tung mất rồi!"
Đường Dạ Khê: "..."
Sinh con chứ không phải mua sắm mà trả giá đâu Cố thái tử ạ!
Hơn nữa, sinh nhiều như vậy, sau này chẳng phải cô cứ tiếp tục mang thai sinh con sao?
Còn sự nghiệp của cô thì sao?
Không bao giờ!
Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của cô, Cố Thời Mộ bật cười, véo má cô: "Anh chỉ nói đùa với em thôi mà! Không cần vội sinh con, chúng ta có Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, chỉ cần bố ổn định là được, về phần chúng ta thì cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."
Anh dừng lại rồi nói: “Hồi đó, bà nội sinh chú hai và chú ba của anh cũng chỉ là thuận theo tự nhiên, thời đó coi trọng đông con, phúc lộc, nhiều nhà sẽ có bảy, tám đứa con trong nhà.
Nhưng bà nội anh không dễ mang thai, sau khi bà nội sinh ra bố, mười hai năm sau mới sinh ra chú hai, sau khi chú hai ra đời, mười hai năm sau mới sinh ra chú ba, như vậy cũng tốt."
"Đúng vậy," Đường Dạ Khê gật đầu: “Em cũng thấy như thế cũng tốt."
Giờ có con rồi, nếm trải niềm vui nuôi con, cũng có thời gian lo cho sự nghiệp riêng nên sẽ không dành hết thời gian cho việc nuôi dạy con.
"Đúng rồi," Cố Thời Mộ thay đổi chủ đề: “Ngày mai anh sẽ đưa em với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, anh có thời gian rảnh."
Ngày mai, Đường Dạ Khê sẽ đưa hai đứa con của cô trở lại Ôn Thành để đợi gả.
"Không cần đâu," Đường Dạ Khê nói: “Anh Cẩn nói, ngày mai anh ấy sẽ đưa em, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ trở về.
Nếu anh đưa chúng em về, anh sẽ phải quay lại sau khi đưa chúng em đến Ôn Thành, sẽ rất vất vả, em về với anh Cẩn được rồi.”
"Anh Cẩn?" Cố Thời Mộ hỏi: “Đường Hòa Cẩn?"
Đường Dạ Khê trả lời: "Anh Cẩn rất tốt với em, và cũng rất yêu Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, có anh ấy đưa về thì anh yên tâm đi."
Cố Thời Mộ suy nghĩ một chút: “Vậy thì tốt."
Hôn lễ sắp đến, tuy rằng anh có rất nhiều người thay mặt anh làm, nhưng có một số việc anh muốn đích thân xem, cho nên nếu anh ở lại buổi tối thì có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, cũng không phải là xấu.
“Nếu ngày mai chúng ta phải chia xa, đêm nay chúng ta nhất định phải trân trọng…” Anh cúi đầu hôn lên môi Đường Dạ Khê, giọng nói mềm mại quyến rũ: “Nào… chúng ta phải giao lưu tình cảm cho tốt, kẻo khi gặp lại lại cảm thấy không quen..."
Đường Dạ Khê: "..."
Chương 470: Mua mua mua
Cuối cùng, Đường Dạ Khê vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ những lời nói bọc đường của Cố thái tử, buộc phải giao lưu tình cảm sâu sắc với Cố thái tử.
Ngày hôm sau, Đường Hòa Cẩn đến đón cô từ rất sớm.
Ông cụ Cố, ông hai và ông ba ôm hai