Đám tang của ông Mộc Hữu đang yên ắng thì đám người lạ đến, nhìn sơ qua cũng đủ biết là xã hội đen. Có một tên ngạo mạn đạp đổ bàn cho khách, mẹ kế Mộc Ý Kỳ sợ hãi ôm chặt lấy cô. Mộc Ý Kỳ lúc này cô mất cha như mất tất cả, cả sợ cô cũng quên. Ý Kỳ xồng xộc đứng lên đẩy hắn ra, tên đó có vài vết sẹo trên mặt nên ai cũng dè chừng, hắn để đầu đinh còn trông hung tợn hơn. Tên hung hăng đó đứng dậy thật nhanh giáng cho Ý Kỳ một bộp tai đau điếng, hắn còn lấy tay bóp má cô
"Mày to gan dám đẩy tao? Xã hội bây giờ ghê gớm nhỉ, đã nợ nần còn dám manh động "
Bỗng nhiên có tiếng một người khác nói vào khi đang bước đi, giọng nói hơi khàn và trầm
"Yết, dừng lại đi, ban đầu chúng ta đã nói rằng sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ mà, không phải sao?"
Ý Kỳ thấy đám người kia bắt đầu cúi người, thì ra là chào cái tên cao cao đang bước vào kia. Ý Kỳ nhăn mặt khó chịu, bấu chặt móng tay vào tay cái tên đang bóp mặt mình. Tần Tư Lãng là người cao cao đó, đến gần cô rồi quỵ một chân chống một chân chỉ hỏi cô một câu ngắn ngủi
"Sau khi chôn ông già thì có trả tiền không? "
Ý Kỳ cố nhếch mép cười rồi phun nước bọt thẳng vào Tư Lãng
"Pii, ai nợ người đó trả, tôi không nợ các người."
Tư Lãng vừa nói vừa nhìn cô và bà mẹ kế : "Ông già giờ chầu diêm vương rồi, cô nên gánh thay một phần, còn bà ta cũng phải gánh nợ"
"Đi theo ông ấy mà đòi" / Ý Kỳ lườm anh rồi cắn môi
Tần Tư Lãng điềm tĩnh lấy khăn tay trong túi áo chùi mặt mình. Đứng lên rồi nói với mẹ kế cô
"Tôi nghe nói tối nay hạ huyệt nên từ bây giờ tôi sẽ đem con bà về xem như hết nợ"
"Nhưng..."/ bà ta bất mãn nhưng vẫn không làm gì được
Anh ta dường như không cho ai một cơ hội nào liền ra hiệu rồi Mộc Ý Kỳ cũng bị đưa đi.
-------------
Trên xe cô hoàn toàn bị bịt mắt không cho nhìn đường, cô được tháo bịt mắt khi vào tận phòng của Tần Tư Lãng. Ý Kỳ phải ngồi một lúc rồi mới tìm đường chạy nhưng có vẻ bất lực. Đang loay hoay thì Tư Lãng mở cửa vào phòng, còn có Mã Yết theo sau, cô liền vờ ngồi lại ngay ngắn. Thần thái của Tư Lãng lúc nào cũng bình thản, điềm tĩnh khiến người khác phải sợ. Anh ta ngồi ngay mép giường cạnh Ý Kỳ, nhưng cô lại cảnh giác anh nên lùi về sau, Tư Lãng nắm tay kéo cô lại ngồi gần mình, mắt anh ta nhìn lên má cô rồi hỏi
"Khi nãy Mã Yết đánh cô mấy cái?"
Ý Kỳ, Mã Yết bất ngờ khi anh hỏi, cô có chút phòng bị nên nói rất nhỏ
"Một...một cái"
"Đánh Mã Yết đi, đánh đến khi nào mặt cậu ta sưng đỏ giống cô"
Ý Kỳ bắt đầu run người, cô càng sợ hơn khi Mã Yết nhìn cô, lúc nãy là do cô quá dại dột nên mới xông lên xô hắn.
"T...tôi không thể đâu..."
Anh gằng giọng : " Đánh "
Không còn sự lựa chọn nào khác cô đành ra tay, cô cũng cố dồn hết lực nhưng cái tát không đủ thỏa mãn Tư Lãng. Tư Lãng không nói nhiều, vung tay và tát Mã Yết khiến hắn ta ngã ra sàn, lực tát mạnh đến nỗi Mã Yết nhả máu, anh ta không nhìn Mã Yết nữa rồi cảnh cáo
"Lần này coi như tôi cảnh cáo cậu, lần sau còn tùy tiện hành động thì không chỉ là cái tát hôm nay đâu, giờ thì ra ngoài canh cửa không cho bất kì ai vào"
Mã Yết cúi đầu rồi lặng lẽ ra ngoài. Tư Lãng nhìn cô lúc lâu rồi đi vào phòng tắm. Ý Kỳ thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi anh ta
"Anh bắt tôi về trừ nợ là để tôi làm người hầu cho anh hả? Sao không cho tôi phòng riêng?"
Tiếng xả nước cũng tắt dần, thay vào đó là giọng cười của anh
"Hahaha, cô nghĩ tôi ngu chắc? Đưa cô vào phòng tôi là cố tình giam thì cô đã muốn trốn chạy. Cô nghĩ chuột nhắt như cô tôi không đoán được sao?!"
Ý Kỳ chẳng thể nói gì nữa vì sự thật đúng vậy thôi. Lát sau anh quấn khăn tắm ngang hông rồi đi ra, cơ thể anh khiến cho các cô gái phải đổ gục. Ý Kỳ nhìn vào cũng mê mẩn đến nơi, cơ thể sáu múi chắc chắn cùng làn da rám nắng. Thấy Ý Kỳ chăm chú vào cơ thể mình, anh liền búng tay rồi phá vỡ cơn mộng của cô
"Nhìn đủ chưa? Mau đi tắm đi, con người cô cả ngày lo tang cho ông già kia chắc mệt rồi, vào ngâm nước thư giãn đi, chỉ có cô mới được tôi ưu tiên thế thôi đấy"
Phải một lúc thì Ý Kỳ mới dám bước vào phòng tắm. Loay hoay một lúc cô mới mở được vòi tắm, vì phòng tắm hiện đại hơn nhà cô nên cô chẳng biết dùng. Loạt nước lạnh như đá đổ ào xuống, thấm qua lớp áo đen mỏng kia. Vì nước ào xuống bất chợt như vậy nên cô giật mình mà la lên, Tư Lãng tức khắc chạy vào mở toang cánh cửa nhìn thấy Ý Kỳ run rẩy vội vội vàng vàng khóa vòi nước nhưng không được.
"Có chuyện gì?"
"Tôi....tôi lạnh"
Anh khó chịu nhăn mi tâm rồi bước vào vặn khóa lại, anh liền mở khóa kế bên thì nước ấm xả