Sau khi anh tắt điện thoại cũng là lúc không gian yên tĩnh bắt đầu, cả hai đều im lặng chẳng nói gì. Gần hai tiếng sau họ mới xuống đến nơi, Tư Lãng nhìn sang thấy Ý Kỳ vẫn cúi mặt, không nhìn anh. Chột dạ trong lòng vì làm cô buồn nên anh đưa tay tính nắm lấy những ngón tay thon nhỏ của cô, nhưng cô lại không biết và nhanh đi trước
"Ch...chúng ta...về thôi"
Bản tính vốn cộc cằn cộng thêm khi nãy không nắm tay cô nên anh bực mình hừ lạnh một tiếng rồi đưa tay vào túi quần mà nhanh bước. Ra đến cổng khu vui chơi thì Tư Lãng dừng bước, thái độ khác hẳn so với sáng nay
"Cô. Đi bộ về đi, tôi phải qua đón bão bối của tôi, không tiện chở"
"Ừm."
Cô chỉ biết ừ cho qua rồi lặng nhìn anh đi, thầm nghĩ trong đầu trông mình thật thảm thì nước mắt liền lăn dài trên khuôn mặt khả ái. Ý Kỳ hít thật sâu rồi gạt nước mắt, cô bắt đầu bước về, tính vẫy tay bắt taxi về nhưng trong người lại không có tiền. Cô đành chịu mà đi bộ về nhà, đi bộ gần mười cây số. Đang gần đến nhà thì cô chờ cho đèn đỏ xe dừng hết thì cô qua đường, nhưng đang đi giữa đường thì chợt dừng lại trước xe anh, không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Cô thẫn thờ chân đi không nổi, cảnh tượng trước mắt thật khó tin, trước đó năm tiếng anh còn âu yếm cô vậy mà bây giờ trên xe anh lại ôm Mãn Huyên mà tình tứ. Mãn Huyên khó chịu
"Đó có phải là con nhỏ trèo lên giường anh không? Sao nó chắn đường vậy?"
Tư Lãng nhăn mặt khó chịu, tay liên tục đấm vào kèn xe, đèn dành cho người đi đường đã chuyển qua đỏ rồi mà cô vẫn đứng giữa đường, anh hạ kính xe rồi mắng
"Điên à? Muốn chết thì cút ra chỗ khác mà chết, tránh đường cho tôi đi"
Những lời này cùng với tông giọng của anh đã làm cho cô đau, đau hơn ngàn nhát dao đâm vào cơ thể. Anh nhấp chân ga, xe tiền lên một chút đâm nhê vào chân cô. Ý Kỳ liền vấp mém ngã nhưng may là trụ lại được nên chân hơi trầy. Phía sau còn nhiều xe khác bị chặn, họ la ó um sùm, bóp kèn inh ỏi. Cô bèn cúi mặt nhanh chạy vào lề, chân đau nên chỉ có thể cà nhắc vào lề. Thấy cảnh như vậy anh cũng đau lòng, đáng lẽ không nên nói những lời như vậy. Mãn Huyên dùng bàn tay mềm mại của mình đặt lên ngực anh vuốt ve
"Sao thế? Đi thôi anh"
Đèn xanh nhanh chóng chuyển qua đỏ nhưng anh cố đạp chân ga rồi vụt đi. Anh nhìn qua kính hậu thấy dáng lưng cô xa dần, còn Mãn Huyên thì cười tít mắt vì thích
"Em còn tưởng anh cưng con nhỏ đó lắm, nhìn lại lúc đó