Tư Lãng tự nhủ bản thân mình, người giống người là chuyện hiển nhiên.
"A, không có gì... Chỉ là cô gái kia có phần giống em. Nếu không đi cùng em thì anh đã bị nhầm rồi"
"Rốt cuộc giống điểm nào vậy? Người ta thì cao hơn em. Anh đó, nhìn gái thì nói đại đi. Mệt ghê"
Ý Kỳ đỏ mặt giận, Tư Lãng đi theo ôm ấp năn nỉ cô. Lát sau ai kia không còn giận dỗi nữa. Khi ca hai đang ngồi ở công viên ăn kem thì Ý Kỳ chợt hỏi
"Anh có giấu em cái gì không? "
Tư Lãng thản nhiên lắc đầu, Mộc Ý Kỳ mỉm cười rồi nói ra những thứ mình suy nghĩ nãy giờ
"Bóng dáng cô gái đó đã làm anh nhớ đến chị ấy sao?"
Đến đây thì anh dừng lại, anh cười khổ, lời nói xen lẫn đau buồn
"Sao em có thể nhìn thấu tâm can người khác hay như vậy? Anh không muốn nhớ đến nữa."
Ý Kỳ cúi đầu, biểu hiện có chút buồn. Anh đứng lên nắm tay cô.
"Về thôi em, sương sẽ làm em lạnh đấy"
Bỏ qua tất cả suy nghĩ buồn bã và đứng lên cùng anh. Đi một đoạn ngắn là về đến nhà. Vừa bước chân vào nhà khách thì anh ôm hôn lên trán Ý Kỳ, cả hai không hề để ý ai đang trong nhà. Một giọng nói thân quen cất lên
"Lãng"
Anh liền quay sang nhìn và như chết đứng, cô gái lúc nãy anh va phải chính là người đang ở trước mặt. Ý Kỳ thấy anh tròn mắt và bản thân chưa biết chuyện gì xảy ra. Anh buông tay Ý Kỳ, buông cả bịch thức ăn để chạy đến ôm cô gái đó.
"Nhã Nhã"
Cả hai ôm nhau thắm thiết không buông, Ý Kỳ ngây ra vài giây rồi cúi người nhặt túi đựng thức ăn lên. Cô nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, nhớ lại lúc nãy có nghe Tư Lãng gọi tên "Nhã Nhã". Chẳng phải cô ấy đã chết rồi sao, chuyện này thật khó hiểu. Ý Kỳ nhìn cô ấy, khuôn mặt thật phúc hậu. Thân hình cao hơn Ý Kỳ một chút, đáng có vẻ rất đẹp. Đúng là mỹ nhân, thảo nào Tư Lãng lại yêu say đắm đến vậy. Cô thở dài rồi nhìn vào túi đựng thức ăn, có mấy gói bánh cá nhân đậu, có lẽ bị bể một ít rồi. Nên để lại không gian này cho họ, cô quay lưng và đi thẳng vào bếp. Đến mở tủ lạnh ra rồi đặt mấy gói bánh vào trong, đến ngồi ở bàn ăn một lúc. Quản gia Doãn thấy Ý Kỳ ngồi thẩn thờ.
"Ý Kỳ... Em sao vậy, có thể nói cho chị nghe không? "
Cô lắc đầu rồi đứng lên, lúc ra đến nhà khách thì không thấy hai người họ nữa. Với linh cảm của phụ nữ thì cô liền nhìn lên phòng và tức khắc chạy lên. Cầm chắc tay cửa vặn và đẩy vào nhưng không