Nhã Nhã đang đọc sách trong thư phòng thì Tư Lãng bước đến hỏi nhỏ
" Sắp tới trường em tổ chức tiệc, có tiết mục khiêu vũ nên tôi muốn mời chị đi. Trở thành bạn nhảy của tôi"
Cô nhìn thấy ánh mắt kiên định mong muốn câu trả lời là đồng ý đi, nhưng bên ngoài thì khuôn mặt vẫn lạnh lùng
" Không được rồi, chị không có váy hay đầm dạ hội nên..."
" Chị không có nhưng nhị thiếu tôi chỉ ầm búng tay thì muốn bao nhiêu bộ cũng được"
Nhã Nhã che tay cười, tuy là thành viên của Tần gia gần sáu năm nhưng cô vẫn còn cảm giác xa lạ. Cô nhìn anh rồi gật đầu, Tư Lãng thoáng cười vì vui, nụ cười đầy sự chết chóc, nó làm tim cô chậm một chút.
" Tối mai tôi cho người đem đầm đến cho chị, tha hồ lựa nhé"
Nói rồi Tư Lãng vụt ra khỏi phòng, ánh mắt cô nhìn theo bóng dáng người thiếu niên đầy nhiệt huyết kia. Bàn tay đưa lên chạm vào ngực trái.
" Giá như... chị được gặp em trong hoàn cảnh khác chứ không phải vai trò chị nuôi..."
Từ khi cô vào nhà này, cô đã sinh bệnh, căn bệnh này mặc định là không hề có thuốc chữa, ngày một nặng hơn. Với cô, mỗi giây ở bên Tư Lãng đều là vàng là bạc. Sáng sớm thức dậy, tranh thủ làm món mà Lãng thích nhất. Vừa đem lên phòng thì Lãng còn ngủ. Cô đặt mâm thức ăn lên bàn cạnh bên và đứng sát lại. Động tác cúi người chầm chậm rồi nhẹ nhàng đưa môi mình chạm vào môi Tư Lãng. Đột nhiên cô bật người, Tư Lãng còn ngủ say, cảm nhận được đôi môi mềm mại của anh. Quyết định cất giữ khoảnh khắc này thật kĩ, vừa hay Tư Lãng thức dậy. Nhã bối rối, cả khuôn mặt đỏ đến mang tai.
" Chị làm thức ăn cho tôi? "
Nhã Nhã gật đầu
" Lãng ăn đi cho nóng, chị... chị về phòng "
Cánh cửa đóng vội, Tư Lãng nhìn theo cười khẩy
" Đáng ghét, dám tự tiện hôn tôi "
------------------
Đến chiều, Tư Lãng cho người gọi Nhã Nhã sang phòng mình lựa đồ cho bữa dạ hội. Cô ngỡ là anh đã biết chuyện hôn lén nên bẽn lẽn trước cửa phòng
" Chị vào đây "
Nhã Nhã lén nhìn vào thì thấy cả một tủ lớn cùng một người giúp việc đứng đó chờ. Trong tủ lớn có rất nhiều đầm dạ hội sang trọng, còn có trên giường anh xếp rất ngay ngắn. Tủ trang sức để riêng sang một bên, túi xách và các phụ kiện khác. Chuông điện thoại của Tư Lãng bỗng reo lên, anh nhìn vào rồi nói với Nhã Nhã.
" Chị lựa cái nào cũng được, mấy cái cũng được. Thích thì cả chỗ này đều là của chị, tôi đi nghe điện thoại "
Cô gật gật rồi nhìn một lượt các kiểu đầm, loại nào cũng đẹp cũng lung linh. Chẳng mất nhiều thời gian thì cô đã chọn được cho mình một bộ đầm bắt mắt. Cô nhờ người giúp việc đóng cửa và thay đồ, cũng mất kha khá thời gian để chuẩn bị. Bên ngoài, Tư Lãng chờ đã lâu, anh chẳng còn kiên nhẫn nên gõ