"Ai cho cô xuống đây?"
Ý Kỳ giật mình đang hơi khum người thì té bật ngửa ra, tuy mắc cười lắm nhưng anh phải cố nhịn cười , tiếp tục làm vẻ khó chịu
"Tôi hỏi sao không trả lời?"
Tay cô đưa lên chạm vào cánh hoa tường vi , ánh mắt dịu dàng nhìn vào hoa, không hiểu sao hành động này của cô lại khiến tim anh đập loạn hết cả lên
"Tôi muốn ra ngoài hít không khí chút, bị anh nhốt suốt tôi khó chịu"
Tư Lãng nhanh kéo tay cô ra, bức luôn bông mà cô chạm vào ném vào người cô.
"Lần sau đừng có mà tùy tiện động vào, còn bây giờ đi vào nhà"
Anh giống như một vị phụ huynh khó chịu kêu con gái mình vào nhà vậy, Tư Lãng vào nhà dặn giúp việc làm hai ly nước cam một cho anh và một cho cô. Họ liền đi làm ngay
DƯỚI BẾP
Người giúp việc 1 : "Tôi có trò này hay lắm, Tần thiếu rất ghét những người phụ nữ vô liêm sỉ không biết xấu hổ"
Người giúp việc 2 có vẻ lo lắng vì họ đều biết Tần Tư Lãng vốn hung hăng, nếu chuyện bị lộ thì họ không xong : " Cô làm gì? Lỡ như Tần thiếu biết không xong đâu"
"Suỵt, một trong hai ta không nói thì không ai biết đâu, khi cô ta uống vào thì sẽ làm những việc xấu hổ khiến cho Tần thiếu chỉ muốn tống cô ta đi ngay thôi"
Sau đó họ thông đồng cho thứ gì đó vào ly nước của Ý Kỳ, mỗi người cầm một ly đưa tận tay họ. Ý Kỳ uống được nửa ly thì cô thấy trong người nóng dần, cả cơ thể vừa nóng vừa ngứa, hai bên má đỏ ửng đến mang tai, mồ hôi tuôn dần, cô vẫn cố chịu đựng khi ngồi ở phòng khách với anh, đang mải làm việc thì thấy cô cứ nhúc nhích
"Làm gì vậy?"
"N....Nóng"
Tư Lãng nghe thấy tiếng khúc khích liền quay qua thấy hai người giúp việc kia chụm đầu vào nhau cười nhẹ, anh đập mạnh quyển sách xuống bàn la lớn
"Cút"
Đang làm việc nhưng anh cũng phải thu dọn để ẵm cô lên phòng, Ý Kỳ cứ luôn miệng than nóng, tay cô bức áo, anh thì nhìn cô trong trạng thái này lại nhịn không nổi. Để cô lên giường rồi anh quay ra đóng cửa thì cô níu tay anh. Anh cảm nhận được hơi nóng dần phả vào tay. Tư Lãng nhìn xuống thì nhận ra gương mặt của cô khi bị kích thích rất mỹ lệ, anh cũng không biết lòng anh rung động khi nào nhưng khi thấy cô lúc này thì bên dưới quả thực đã sẵn sàng. Ý Kỳ không hẳn là mê man, cô vẫn còn gì đó gọi là ý thức
"Tôi khó chịu.... Làm ơn hãy cho tôi chút nước"
Tay anh vẫn với được cánh cửa và đẩy ra,