Bị Ôn Ninh từ chối hai lần liên tiếp, sắc mặt của Lục Tấn Uyên cũng dần trở nên khó coi.
Lòng tốt của anh, ở trong mắt cô lại giống như nước lũ, tránh còn không kịp sao?
"Ôn Ninh, đừng không biết tốt xấu."
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nói, trong giọng nói đã có chút tức giận.
Chóp mũi của Ôn Ninh có chút chua xót, không biết tốt xấu, nếu tiếp tục nhận sự quan tâm của anh, thì đó mới là không biết tốt xấu.
Cô không muốn đắm chìm vào trong sự dịu dàng của anh nữa, lỡ như thật sự như những gì Mộ Thản Nhiên nói, hai người bọn họ chỉ là đang giận dỗi nhau, mà cô chính là công cụ mà Lục Tấn Uyên dùng để kích thích người khác...
Bây giờ từ chối, mới là sự lựa chọn tốt nhất. "Tôi chính là không biết tốt xấu như vậy đó, Lục Tấn Uyên, thu lại lòng tốt của anh đi, giữ nó... Cho người thực sự cần."
Ôn Ninh gắn từng tiếng một, không lưu loát nói.
Cô chưa bao giờ giỏi nói ra những lời khó nghe, đặc biệt là khi đối mặt