"Chỉ là cái gì?"
Lục Tấn Uyên để cho cô tiếp tục nói.
Ôn Ninh hít sâu một hơi, "Tôi làm như vậy đều là có mục đích của riêng mình."
Cô cũng không hề có tội, nếu không phải vì chứng cớ, vì tìm được tung tích của mẹ mình, như thế nào lại cùng với Dư Phi Minh tạo lập quan hệ.
"Mục đích là gì?"
Lục Tấn Uyên hiển nhiên cũng không hài lòng với lí do chối bỏ khoa trương như vậy, "Cô rốt cuộc, là muốn làm cái gì?"
Ôn Ninh hít sâu một hơi, cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Lục Tấn Uyên, thậm chí ngay cả lúc hai người có động tác thân mật quá phận kia cũng coi như đã quên, "Nếu tôi nói thì anh sẽ tin sao?"
Lục Tấn Uyên trong vô thức nhíu mày, anh lúc này mới nhớ lại, bản thân đối với lời nói của Ôn Ninh luôn cười nhạt, chưa bao giờ đàng hoàng nghe qua, lại càng có chút không quá tin tưởng.
Xuất phát từ một loại nói ý niệm không thể nào nói rõ trong tâm trí, anh gật gật đầu, "Chỉ cần là cô nói thì tôi sẽ tin.”
Ôn Ninh cười cười, "Nếu tôi nói lúc trước đụng phải anh không phải là tôi, mà là Ôn Lam, ngày đó là sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, là cô ta cùng người hầu lừa tôi mặc vào bộ quần áo kia, khiến cho tôi lái chiếc xe đó đi ra ngoài hóng gió, vậy anh có tin không?"
Ôn Ninh cũng không biết phải làm như thế nào, khi nhìn đến ánh mắt kia lại liền đem tất cả sự việc nói ra.
Có lẽ, Lục Tấn Uyên sẽ không tin, nhưng ít ra, cô không thẹn với lương tâm của mình.
Lục Tấn Uyên trầm mặc một lát, đề tài này quá mức khiến cho người nghe phải khiếp sợ, cánh tay của anh đang siết chặt trên người Ôn Ninh khẽ buông lõng một chút.
Ôn Ninh nhận ra được điều này, tự giễu mà gợi lên một chút tươi cười.
Xem ra là do cô tự mình suy nghĩ đến quá mức tốt đẹp, Lục Tấn Uyên đối với sự tình năm đó vẫn như vậy một mực giữ kín như bưng, vậy thì chuyện trong quá khứ kia lại như thế nào sẽ bằng lòng nghe theo lời nói của cô từ một bên?
Nghĩ nghĩ, cô đứng dậy, lại bị Lục Tấn Uyên cầm lấy cánh tay.
"Ngồi xuống."
Âm thanh của người đàn ông mang theo vài phần trầm khàn.
Mặc dù là anh với tư cách của một nạn nhân, muốn tiêu hóa hết toàn bộ sự thật của chuyện trước kia vẫn có một chút khó khăn.
"Ý của cô là, lúc trước, người đã đâm phải tôi chính là Ôn Lam?"
Chỉ bằng một câu nói vớ vẩn như vậy, nếu đặt trong trường hợp của người khác, Lục Tấn Uyên chỉ có thể cười nhạt.
Thế nhưng, anh lại biết hết tất cả những gì mà Ôn Ninh đã phải chịu đựng trong nhà họ Ôn, việc này nếu như xảy ra trên người cô cũng hoàn toàn không phải không có khả năng.
Chính là muốn thực sự thừa nhận, như vậy vẫn có chút khó khăn, dù sao, nếu Ôn Ninh nói rằng đây chính là sự thật, như vậy sắp tới sẽ không thể tránh khỏi một vụ tai tiếng lớn.
Lúc trước, nhà họ Lục bởi vì oán hận hành vi chạy trốn của cô mà cố ý tìm người đả thông quan hệ, theo lý thuyết, bình thường lái xe đâm phải người cũng sẽ không bị phán tội đến mức nặng như vậy.
Ôn Ninh nhìn thấy biểu tình u ám khó đoán của Lục Tấn Uyên, cô không biết Lục Tấn Uyên có thể hay không tin tưởng cô, nhưng cô hy vọng là anh sẽ.
Lục Tấn Uyên chống lại ánh mắt của Ôn Ninh, bên trong đôi mắt kia cất giấu một tia mong chờ mờ nhạt, đó chính là ánh mắt của sự khát khao được tin tưởng.
Lục Tấn Uyên chưa bao giờ là một người dễ mềm lòng, nhưng nhìn thấy Ôn Ninh của hiện tại, trái tim anh lại cảm thấy đau xót.
"Chuyện này tôi nguyện ý tin tưởng cô. Tôi sẽ tìm người đi điều tra, trả lại cho cô sự trong sạch."
Lục Tấn Uyên gắn từng tiếng một nói xong, Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy trước ngực như truyền đến từng trận chua xót, cô vốn nghĩ Lục Tấn Uyên lúc lật lại vụ án trước kia cũng không hề tin cô, vậy mà hiện giờ, lời nói tin tưởng đơn giản của anh lại khiến cho cô tay chân luống cuống.
Đối với Ôn Ninh mà nói, điều quý giá nhất trên thế giới này chính là sự tín nhiệm.
"Tôi vẫn đang tìm chứng cớ, không còn bao lâu nữa là có thể lật lại vụ án."
Ôn Ninh nói xong, đột nhiên cảm thấy được một tia hi vọng cho tương lai sau này.
Chỉ cần có thể từ chỗ của Dư Phi Minh trao đổi chứng cớ, khi ấy cô có thể rửa sạch