Lục Tấn Uyên nhìn thấy sự quan tâm toát lên nơi đáy mắt cô, trong lòng không hiểu sao lại rung động.
Ôn Ninh thấy anh không trả lời, còn tưởng rằng chính mình động tác có hơi mạnh tay, làm đau anh, giọng nói có chút sốt ruột, "Không bằng tôi kêu y tá kia quay lại đây, tôi..."
Cô không muốn gây thêm rắc rối mà khó xử.
"Không cần, cứ tiếp tục đi."
Lục Tấn Uyên cầm lấy cổ tay cô, nhiệt độ ẩm áp kia truyền đến trên thân thể của anh, làm cho lòng cô vừa rồi còn không yên tâm hỗn độn một mảng lúc này bỗng lắng xuống một chút.
"Nếu như có chỗ nào không thoải mái, anh nhớ nói cho tôi biết."
Nói xong, Ôn Ninh lại tiếp tục động tác vừa nãy, một bên bôi thuốc, một bên lại nhìn đến khuôn mặt của người đàn ông này.
Bình thường nhìn lâu thành thói quen cũng không có cảm giác gì, đột nhiên lại đến gần như vậy, cô mới phát giác làn da Lục Tấn Uyên thế nhưng lại rất tốt, còn nhẫn mịn hơn cả những người phụ nữ suốt ngày chăm sóc bảo dưỡng, đến ngay cả nhìn ở khoảng cách gần như vậy cũng không thấy được một chút tỳ vết nào.
Đúng là có người ngay từ lúc mới sinh ra đã được ông trời thiên vị ưu ái.
Ôn Ninh trong lòng có chút rối tinh rối mù, hơn nữa, đôi con ngươi thâm thúy của Lục Tấn Uyên lúc này vẫn cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người cô, thật vất vả dưới áp lực cực lớn kia đem thuốc bôi cho thật tốt, cô đang muốn đem tuýp thuốc bôi đóng lại, không hiểu sao tay lại đột nhiên run lên, đem một ít thuốc mỡ quệt lan sang nơi khác trên trán anh.
Ôn Ninh nhìn thấy trên trán Lục Tấn Uyên dính thêm một chút thuốc mỡ lem luốc, lại cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ngoài ra vẫn còn có phần sợ hãi muốn chạy thật nhanh đi lấy khăn tay lại đây lau khô cho anh.
"Xem ra cô nói bản thân mình tay chân vụng về, thật sự không phải là khiêm tốn a."
Lục Tấn Uyên nhìn thấy Ôn Ninh luống cuống tay chân tìm đồ vật này nọ, nhưng là càng sốt ruột lại càng tìm không thấy.
Ôn Ninh trong lòng không nói lên lời, cô vừa lúc nãy chính là bị ánh mắt anh nhìn đến luống cuống mới có thể bối rối mà không cẩn thận thoa lệch đi.
Bị một ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cho dù là tảng đá không biết sợ cũng có phản ứng.
"Tôi cũng không phải cố ý." Ôn Ninh than thở một tiếng, cuối cùng cũng tìm được khăn tay lau đi thuốc mỡ trên trán Lục Tấn Uyên.
Bởi vì gấp gáp, cô cũng không chú ý tới hiện tại khoảng cách của hai người trong lúc đó có bao nhiêu gần, Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy một vệt tóc dài của cô mềm nhẹ ở trước mặt anh phiêu đãng, làm cho lòng người có chút vui thích.
Ôn Ninh không dùng nước hoa cho nên cơ thể không có mùi thơm nồng đậm, chỉ có hơi thở thản nhiên nhàn nhạt bình tĩnh mà lưu lại.
"Làm sao vậy?" Ôn Ninh thấy anh không nói lời nào, còn tưởng rằng anh làm sao lại trở nên khó chịu, thế nhưng nhìn lại liền giống như rơi vào một vùng trũng sâu tựa như đáy biển.
Ngay sau đó, khuôn mặt tinh xảo thập phần tuấn mỹ của người đàn ông như đột ngột phóng đại, Ôn Ninh thậm chí cảm giác được mình có thể nghe rõ cả âm thanh hít thở của anh.
Tiếp theo, đôi môi rực lửa của người đàn ông như kề sát bên, mang theo sự độc đoán chân thật đến bá đạo không thể nghi ngờ.
Ôn Ninh bị hoảng sợ, nghĩ muốn đem Lục Tấn Uyên đẩy ra, nhưng trên tay còn đang dính thuốc mỡ vừa nãy không cẩn thận mà bôi lên, vì thế chỉ có thể tùy ý mặc cho người đàn ông này chiếm lấy.
Tâm trí của Ôn Ninh bị nụ hôn bất ngờ này làm cho lập tức trở nên trống rỗng.
Anh như thế nào liền... Hôn tôi?
Không khí trong lồng ngực như càng ngày càng vơi bớt, Ôn Ninh cuối cùng cũng mặc kệ không quan tâm nhiều như vậy mà lọt thỏm trong lồng ngực của Lục Tấn Uyên.
Cô gần như sắp bị nghẹn đến chết.
Nhìn thấy bộ dáng hít thở không thông của Ôn Ninh, Lục Tấn Uyên lúc này mới hài lòng mà buông tha cô.
"Lần sau, sẽ học được cách để thở chứ?"
Mặt của Ôn Ninh vốn đã hồng từ trước, nghe nói như thế chỉ cảm thấy máu huyết như đều dồn lên đại não, cả người cô giống như sắp vì nóng mà bốc hơi hết rồi.
"Anh đột nhiên... Điên rồi sao?"
Ôn Ninh lúc này mới nhớ lại cửa phòng bệnh cũng không hề khóa, lỡ như có người nào đó trùng hợp thời điểm kia tiến vào thì sao?
Lục Tấn Uyên tại sao làm việc lại tùy ý như vậy.
"Cô sợ cái gì? Tôi còn có thể không được phép ăn cô sao?" Lục Tấn Uyên ánh mắt như đang đánh giá Ôn Ninh,