Nói xong, cô lập tức đi lên sân thượng.
Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh tránh né anh trong vô thức, anh vốn đang thả lỏng, bây giờ lại có chút ớn lạnh.
Ôn Ninh đang làm chuyện gì, vì sao phải gạt anh?
Ôn Ninh đến sân thượng, lúc này mới nhấn trả lời cuộc gọi.
Đúng như cô nghĩ, là Dư Phi Minh gọi.
"8 giờ tối mai đến khách sạn Thiên Thành, phòng số 1854, có khiến tôi hài lòng rồi lấy được thứ cô muốn hay không, tất cả đều phụ thuộc vào hành động của cô."
Ôn Ninh cau mày, sự sợ hãi hiện lên trong mắt cô, nhưng cô vẫn đáp, "Tôi hiểu rồi."
Nói xong, cô muốn cúp điện thoại ngay.
Tuy nhiên, không ngờ Dư Phi Minh lại nổi lên hứng thú, có lẽ anh ta nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể chơi đùa với người phụ nữ mà anh ta không có được này, ở đầu dây bên kia, anh ta cứ nói mãi không ngừng.
Ôn Ninh không muốn khiến anh ta tức giận, phá hỏng kế hoạch, đành phải im lặng mà nghe, có điều, cô còn phải cẩn thận, không dám rời mắt khỏi Lục Tấn Uyên đang ngồi bên bàn ăn.
Nếu để anh biết cô đang lén liên lạc với Dư Phi Minh thì sẽ rất phiền phức.
Cái tên Dư Phi Minh đáng chết này, tại sao anh ta lại lải nhải nhiều như thế vào lúc này chứ?
"Anh yên tâm, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ khiến anh hài lòng đến mười nghìn lần."
Ôn Ninh liếc mắt qua, thấy Lục Tấn Uyên đứng lên, lúc này cô không còn kiên nhẫn nữa, sau khi nói vội mấy lời đó với Dư Phi Minh, cô lập tức cúp điện thoại.
Tiếng bước chân của Lục Tấn Uyên càng lúc càng gần, như một phản xạ không điều kiện, Ôn Ninh lập tức xóa lịch sử cuộc gọi vừa rồi.
Ngay khi cô ấn nút xoá xong, Lục Tấn Uyên mở cửa sân thượng, "Cô mau vào ăn cơm đi, thức ăn sắp