Ôn Ninh giật nảy mình, cô vốn định tiếp tục tranh luận vài câu, Dư Phi Minh lại tay nhanh mắt lẹ, vươn tay túm cổ tay của cô, sức lực rất lớn, làm cô cảm thấy một cơn đau nhói thấy xương.
Đồ vật trong tay cô chậm rãi tuột xuống.
Dư Phi Minh thấy thế, mới cười lạnh, "Ôn Ninh, với chút thủ đoạn này của cô mà cũng muốn đấu với tôi?"
Là một kẻ già đời lăn lộn các chốn vui chơi nhiều năm, Dư Phi Minh có thể nói là gặp qua không ít thủ đoạn tương tự, nếu không có lòng phòng bị như vậy, đã sớm không biết bị vơ vét lừa gạt bao nhiêu lần.
"Buông tôi ra!" Ôn Ninh giật mình, trừng to mắt nhìn anh ta, cô vẫn chủ quan, không nghĩ tới tính cảnh giác của Dư Phi Minh lại mạnh như vậy, cô nghĩ quá đơn giản rồi!
"Buông cô ra? Cô muốn tính toán tôi thì phải trả cái giá tương ứng, như vậy đi, lát nữa chúng ta làm xong, tôi có thể chụp thêm mấy tấm hình làm kỷ niệm, cũng xem như là... Dạy dỗ cô một bài học nhớ lâu."
Nói xong, Dư Phi Minh lập tức tiến tới, xé rách quần áo trên người Ôn Ninh, trong lòng Ôn Ninh hoảng loạn, dùng sức giãy giụa, chuyện lần này, không nghĩ tới lại thất bại trong tình thế như này, cô vẫn đánh giá quá thấp Dư Phi Minh.
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh giãy giụa càng thêm mãnh liệt, dùng hai tay hai chân đánh lên người Dư Phi Minh, càng làm tăng lửa giận vốn đã tích tụ của anh ta, "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Nói xong, cũng không để ý đau đớn khi bị tay Ôn Ninh đánh lên người, vẫn dựa vào ưu thế thể lực ép chặt lấy cô, lập tức, rút ra đai lưng áo choàng tắm trên người, vững vàng trói chặt lấy tay của cô, "Lần này tôi xem cô còn giãy giụa thế nào?"
Ôn Ninh dùng sức giãy giụa xiềng xích trên tay, nhưng lại bị trói chặt hơn, Dư Phi Minh nhìn dáng vẻ liều mạng chống cự của cô, cười lạnh một tiếng, xuống giường, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, lắc lắc với Ôn Ninh, "Bây giờ còn giả vờ? Vậy tôi cho cô thử cái này hay lắm. Đây chính là đồ tốt."
Ôn Ninh hoảng sợ lui về sau mấy lần, cô biết cuộc sống của Dư Phi Minh bình thường rất hỗn loạn, nhưng anh ta lại luôn mang theo thứ này bên người, chẳng lẽ anh ta là tên khốn kiếp sao?
Chỉ là, tay của cô bị trói chặt, mặc dù vẫn gắng gượng trốn tránh, lại bị Dư Phi Minh cầm cổ chân giữ chặt, "Nghe lời một chút thì sẽ không khó chịu, bằng không, tôi sợ lát nữa chúng ta quá kịch liệt, làm đứa con hoang trong bụng cô không còn đâu."
Ôn Ninh nghe vậy, cả người như bị sét đánh, anh ta quả thực không phải người, cũng không biết bộc phát ra bản năng muốn sống từ đâu, cô lại rút được mắt cá chân của mình khỏi lòng bàn tay Dư Phi Minh, đạp mạnh một cái lên ngực anh ta, sau đó chân trần chạy ra phía ngoài.
"Đệch, người phụ nữ chết tiệt này." Dư Phi Minh bị đạp một cước, ngực vô cùng đau đớn, lửa giận càng tăng lên, chỉ muốn trực tiếp túm Ôn Ninh lại tra tấn cô một trận.
Ôn Ninh chạy tới cạnh cửa, cô muốn đẩy cửa ra, nhưng tay lại bị trói buộc sau lưng, cô chỉ có thể chật vật dùng răng cắn tay nắm cửa muốn mở cửa ra, chạy đi, chỉ là, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần sau lưng, nỗi tuyệt cọng trong lòng cô cũng bốc hơi.
Chẳng lẽ, cứ kết thúc như vậy sao?
Dư Phi Minh cười gằn đi tới, "Nhìn cô bây giờ xem, quả thực giống một con chó, lát nữa tôi nhất định khiến cô quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi tha thứ."
Ôn Ninh gấp đến độ nước mắt sắp chảy xuống, chỉ là, Dư Phi Minh mấy bước đã đuổi tới, vươn