Ôn Ninh sao có thể không nhìn ra được tâm tư lúc này của Lục Tấn Uyên chứ, ánh mắt của anh mang theo vài tia nóng bỏng, hệt như cô vừa mới châm lên một ngọn lửa trong anh vậy.
Ngay tại lúc bầu không khí đang có vài phần khó xử như thế này thì điện thoại của Lục Tấn Uyên vang lên.
Là Diệp Uyển Tĩnh gọi đến.
"Tấn Uyên, hôm nay trong nhà có khách quý đến, khi nào con trở về được?”
Ngọn lửa trong lòng Lục Tấn Uyên vốn đang bừng bừng trỗi dậy bây giờ đã bị cuộc điện thoại này dập tắt, khách quý, tại sao anh không nhớ là có người nào trong nhà nhắc đến chuyện này với anh nhỉ?
Ôn Ninh thấy có người tìm anh, nhẹ nhàng thở hắn ra một hơi, vội vàng trốn vào trong nhà vệ sinh, tình hình lúc nãy, quá nguy hiểm ...
Lục Tấn Uyên nhìn thấy Ôn Ninh vội vàng chạy trốn như một chủ đà điều nhút nhát đang hoảng sợ thì hơi hơi nghĩ ngợi, “Tôi còn có việc, lần này cứ tạm tha cho em vậy, tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ, nếu không thì ngày mai tôi còn đến nữa..."
"Đến lúc đó, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như hôm nay dâu!"
Nói xong, Lục Tấn Uyên liền rời đi.
Ôn Ninh nghe thấy tiếng động anh đã rời đi, mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ôn Ninh vỗ vỗ lồng ngực, hoàng hốt thở ra một hơi.
Sau khi Lục Tấn Uyên rời di không lâu, một cô giúp việc đi vào, theo dõi tình hình của Ôn Ninh bên trong, dường như cô đã không còn sốt cao như lúc đầu nữa.
Mà Ôn Ninh cũng lo lắng Luc Tấn Uyên sẽ làm đúng theo những lời mà anh đã nói, cho nên chủ động đề nghị cô giúp việc kia đưa thuốc cho cô uống.
Cô giúp việc lập tức đi tìm người đun thuốc, lúc này, bên ngoài có một chiếc xe đi vào, không nhìn thấy Lục Tân Uyên, mấy người bảo vệ lập tức nâng cao cảnh giác, nhưng lúc này đột nhiên có một người bước ra từ trong xe, đưa cái gì đó đến gần, “Đây là đồ mà anh Lục đặc biệt dặn dò mang qua cho cô Ôn, các anh cứ kiểm tra thử đi."
Một đám người không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng suy nghĩ một hồi, không có mấy người biết được chỗ này, mà bây giờ Ôn Ninh lại đang bị bệnh, Lục Tấn Uyên tặng đến vài thứ để dỗ dành cô cũng là chuyện đương nhiên, thế là bọn họ lại buông lỏng cảnh giác, mang đồ vào cho Ôn Ninh.
Sau khi Ôn Ninh nhìn thấy cũng không mấy để tâm nhưng mùi thơm của đồ ăn ở bên trong bay ra khiến cho chiếc bụng đã đói meo của cô sôi lên ùng ục, nhịn không được mà mở ra xem.
Vừa mới mở chiếc hộp ra thì có một tờ giấy rơi ra ngoài.
“Anh đã thấy tin của em rồi, dưới đây là kế hoạch của anh.”
Ôn Ninh nhìn thấy nét chữ trên tờ giấy này, lập tức mở to đôi mắt. Thì ra, không phải Hạ Bình An không biết đến chuyện này, mà là anh vẫn luôn chuẩn bị kế hoạch, trong lòng cô có vài phần cảm động, Ôn Ninh cố gắng nhớ kỹ nội dung trên tờ giấy một cách nhanh chóng, sau đó mới dùng bật lửa đốt tờ giấy đi, quăng ra phía sau bình hoa.
Kế hoạch của Hạ An Bình
Ôn Ninh cầm đồ ăn lên, bỏ vào miệng ăn vài miếng, tuy tất cả đều là những thứ mà cô thích ăn, nhưng lúc này đây, cô đã không còn khẩu vị để ăn, chỉ máy móc đưa thức ăn vào miệng, trong đầu vẫn luôn trầm tư suy nghĩ.
Nếu làm theo kế hoạch thì có lẽ cô sẽ có thể trốn ra khỏi nơi này, cô nhất định phải làm thử!
Lục Tấn Uyên về đến nhà họ Lục mới phát hiện Diệp Uyển Tĩnh đang đứng trước cửa nhà chào đón vị khách quý kia, là Mộ Yên Nhiên.
Hai người phụ nữ ngồi xuống ghế sô pha, tay nắm tay, nói chuyện với nhau, nhìn qua thì thấy thân thiết biết bao.
"Bác vẫn luôn muốn có một đứa con gái, Yên Nhiên, nếu có thể có được một đứa con gái như con thì đời này của bác chắc chắn sẽ vô cùng trọn vẹn."
Lời này của Diệp Uyển Tĩnh đương nhiên là muốn nói cho Lục Tấn Uyên nghe.
Hôm nay bà ta đặc biệt gọi hai người về đây cũng bởi vì muốn bồi đắp tình cảm thêm cho hai người.
Lục Tấn Uyên nghe xong cũng không có bất cứ biểu cảm gì khác, trong lòng thì cảm thấy chẳng biết làm sao với suy nghĩ này của mẹ anh.
Mộ Yên Nhiên thấy anh không đáp lời thì bỗng bật cười, cũng không nản chí, “Bác gái, bây giờ bác cứ xem con như con gái mình là được rồi, có thể dành thời gian trò chuyện với bác con cũng rất vui đó."
Lục Tấn Uyên nghe hai người phụ này luân phiên tâng bốc nhau liền cảm thấy thật vô vị, lúc này, ông Lục cũng xuống lầu, thấy con dâu và cháu dâu tương lai đang nói chuyện hòa thuận như thế thì gật gù hài lòng, lại liếc mắt qua nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang hoàn toàn chìm trong trạng thái hờ hững, khuôn mặt không chút kiên nhẫn, bèn ho lên một tiếng.
“Cháu lên đây với ông."
Ông nội
đã nói lời này, Lục Tấn Uyên sao có thể không tuân theo, lập tức đứng dậy đi theo ông.
Hai người đi vào phòng sách, ông Lục liếc nhìn Lục Tấn Uyên một cái rồi hỏi, “Bên Ôn Ninh, đã xử lý xong xuôi hết chưa?"
Bình thường ông vô cùng yên tâm về Lục Tấn Uyên, nhưng trên phương diện tình cảm, ông lại sợ anh xúc động, mới muốn nhắc nhở vài câu.
“Đã xử lý xong xuôi rồi ạ." Lục Tấn Uyên mặt không đổi sắc nói, ông Lục không nhìn ra anh có vấn đề gì, gật gật đầu. “Gọi con tới là vì muốn nói cho con một chuyện, bây giờ tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên thành gia lập thất rồi, trước đây không hối thúc con nhưng mà bây giờ thì khác, ông cũng có tuổi rồi, không còn chuyện có thể quan tâm nữa, nhưng chuyện kết hôn của con, phải nhanh một chút."
"Ông nội, thân thể của ông vẫn còn cường tráng lắm, những chuyện như thế gấp gáp làm gì ạ?"
"Ông còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa chứ? Trước lúc chết, con cho ông nhìn thấy chắt nội thì khi chết ông cũng có thể nhắm mắt."
Ông nội thấy Lục Tấn Uyên không tình nguyện kết hôn, thở dài một hơi, bây giờ lúc ông đi ra ngoài gặp mấy người bạn cũ, thấy bọn họ từng người từng người dắt theo cháu chắt đầy đàn, trong lòng hâm mộ biết bao nhiêu.
Lúc còn trẻ, ông không quan tâm đến gia đình, không quan tâm mấy đến chuyện giáo dục con cái, cũng không can thiệp gì vào thời niên thiếu của Lục Tấn Uyên, bây giờ đương nhiên cũng hy vọng có thể có một đứa chắt để có thể bù đắp cho sự tiếc nuối ấy.
"Nếu là những người khác, sợ ông có nói gì thì con cũng chỉ đáp cho có lệ, căn bản sẽ không đi gặp người ta đến một lần, ông thấy, bây giờ tính cách Yên Nhiên thành thục trầm ổn hơn trước rất nhiều, cũng hiểu con lắm đấy, lại còn rất để tâm đến con, đã vậy thì chi bằng chọn lấy một ngày tốt, mời phụ huynh trong nhà Yên Nhiên qua đây, để hai đứa đính hôn đi."
Lục Tấn Uyên sửng sốt, dường như không anh không ngờ rằng ông nội sẽ nói ra lời dọa người như thế, chuyện lớn như đính hôn, cũng không phải là nói một câu qua loa sơ sài như thế được.
Nháy mắt, trong đầu anh đã nghĩ đến Ôn Ninh, nếu như anh đính hôn rồi thì Ôn Ninh phải làm sao?
“Ông nội, chuyện này... Con cảm thấy không được.”
"Tại sao không được? Chẳng lẽ con chọn được người nào tốt hơn rồi sao?"
Bấy giờ ông nội Lục quyết tâm tác hợp cho hai người, thấy Lục Tấn Uyên từ chối, sắc mặt ông cũng hơi trầm xuống, dùng tay gõ gõ cây trượng, "Con đừng có nói với ông, bây giờ con vẫn còn đang thích cái người phụ nữ không có tài đức gì kia đấy nhé!"
Nói xong, ông nội Lục tức giận ho khan vài tiếng, Lục Tấn Uyên không dám nói nhiều, sợ sẽ kích động đến ông, vội vàng đi qua đỡ ông, “Không phải ạ, chỉ là, làm như thế có phải là quá gấp gáp rồi không, Yên Nhiên.. cô ấy còn muốn theo đuổi sự nghiệp với lý tưởng của bản thân, sao có thể đồng ý kết hôn sớm chứ?"
Lục Tấn Uyên thấy ông nội tức giận như thế trong lòng cũng trở nên chán nản, sợ sẽ khiến cho bệnh của ông tái phát nên nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện.
Năm đó Mộ Yên Nhiên rời đi, chính là bởi vì muốn phát triển việc học và ước mơ âm nhạc của cô ta, anh thật sự không nghĩ bây giờ cô ta có thể cam lòng buông bỏ tất cả những nỗ lực nhiều năm qua chỉ vì anh.
Ông nội Lục cau mày, cũng không cần Lục Tấn Uyên tới đỡ, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, đến phòng khách, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người phụ nữ, “Yên Nhiên, ông có chuyện muốn hỏi con."
“Nếu như bây giờ để con đính hôn cùng Tấn Uyên, hơn nữa phải nhanh chóng làm thủ tục đăng ký kết hôn, vì nhà họ Lục chúng ta ở nhà sinh con đẻ cái thì con có đồng ý không?"
Ông nội Lục không có nửa điểm giấu diếm, đây cũng xem như là một sự khảo nghiệm dành cho Mộ Yên Nhiên, nếu như cô ta có thể chịu hy sinh cho nhà họ Lục, thì ông cũng không cần phải đi tìm người khác nữa rồi.