Điện thoại liên tục đổ chuông, giọng nói bình thường lại giống như cái kèn suona thúc giục, thổi liên tục vào trái tim cô lần lượt.
Chiếc điện thoại cuối cùng đã rơi vào tay cô.
Đừng nghe, đừng nghe….
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng bàn tay của Thư Dư đổ mồ hôi, cô không thể ngừng nghĩ về nó.
Nhưng sự thật không bao giờ như ý muốn của ta, ngay khi điện thoại được kết nối cô liền biết thế giới mà cô là người duy nhất bị tổn thương đã đến.
“Có việc gì.”
Giọng nói trong điện thoại trầm hơn so với giọng vốn có của anh.
Những người khác nghe thấy giọng nói của Phó Tây Từ, đều đồng loạt ngậm miệng lại, nhường lại bầu không khí im ắng cho hai người.
Bây giờ Thư Dư chính là tên đa vươn lên, lời mạnh miệng cũng đã nói rồi, nếu ngã ở chỗ này, cả đời Thư Dư sẽ chỉ toàn những câu chế giễu.
Như thế cũng được sao? Không được, cô giáo Thư không cho phép chuyện này xảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vở kịch này phải tiếp tục diễn.
Cô cố ý giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói cũng cứng ngắc, "Nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì mà gọi là có việc gì hả? Không có chuyện gì là không được gọi cho anh sao? Gọi điện thì nhất định là phải có chuyện hả.”
Hàng loạt từ giống như tiếng leng keng.
Phó Tây Từ cau mày, cầm điện thoại và nhìn vào các ghi chú trên màn hình, anh xác định người đang gọi là Thư Dư.
Sao vậy, cô ăn nhầm thuốc súng?
Phó Tây Từ: "Vậy em không sao chứ?"
Thư Dư: “...?” Đúng là vận động viên hạng nhất quốc gia gặp phải đối thủ.
“Em có sao hay không sao anh thật sự quan tâm hả? Không, anh không để ý đến chuyện của em bằng công việc của anh nữa. Nói trắng ra là, anh không thèm để ý đấy? Nhưng mà gả gà theo gả, gả cho theo chó, em thừa nhận đấy, nhưng mà vợ của anh đại nhân đại lượng không so đo với anh. Chỉ cần anh có thể đến rước em, em có thể coi như đó là anh lấy công chuộc tội!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên, em không phải một chút cũng không nói đạo lý. Nếu như hiện tại anh có việc quan trọng bắt buộc phải làm, vẫn có thể thương lượng, có thể thay đổi cách bù lại.”
Mau nói đi, mau nói anh có một cái hợp đồng hàng chục tỷ đang phải bàn bạc, chỉ cần đưa ra câu trả lời khuôn mẫu như vậy là được.
Thư Dư bề ngoài bình tĩnh, nhưng trái tim đã giống như cỏ đuôi chó hoang trong gió.
Nói dối đi.
Những người xem xung quanh nói khẩu hình miệng và im lặng phản đối.
Thư Dư nhắm mắt làm ngơ trước mọi thứ, tự khen cho IQ của mình.
Nhưng người như Phó Tây Từ, khi còn là học sinh anh vốn đã không bận tâm đến lời dạy nghiêm khắc của giáo viên, khi trả lời các câu hỏi lớn nhất định phải suy nghĩ kĩ càng, không được gấp. Một người tùy ý cũng có thể viết một bước lớn, đồng thời cũng sẽ không rập khuôn theo mẫu của cô giáo Tô.
Anh chính là người theo chủ nghĩa thực tế và không lãng mạn, "Việc này em có thể liên hệ với tài xế của anh.”
Phụt.
Khán giả không thể nhịn được nữa, tất cả cười phá lên.
Thư Dư hít một hơi thật sâu, suýt nữa thì phải rời khỏi thế giới xinh đẹp này, cô kéo điện thoại ra, lạnh lùng liếc nhìn mọi người một cái, "Không được cười!"
"Nói một hồi cô giáo Thư chỉ là lính mù trên giấy mà thôi, khoác lác hahahaha."
"Đừng diễn nữa, phí xuất hiện có thể thanh toán rồi.”
“Cậu có thể tin tưởng vào kĩ năng diễn xuất của cô giáo Tô đấy, giống y như thật.”
"..."
Thư Dư nhất thời quên mất, đồng thời, Phó Tây Từ bên cô cũng có thể nghe thấy.
Giọng nói nhỏ nhưng có thể nghe được một cách rõ ràng.
Vẻ mặt không cam lòng của Thư Dưnhìn điện thoại, trong mắt tràn đầy oán hận: "Được, không có việc, em cúp đây."
Chế giễu thì chế giễu đi.
Cô định quét cho người đàn ông chó này lên nhập cư trên sao Hỏa.
“Em đang ở đâu?” Phó Tây Từ đột nhiên hỏi.
Lửa giận trong lòng Thư Dư còn chưa giảm đi bao nhiêu, ngữ khí có chút hung hăng, "Làm sao, để tài xế của anh tới đón em à?"
Cô đâu phải không có tài xế.
Bên kia không lên tiếng, mấy giây sau như thể có con mèo đang cào vào tim cô, nó nảy sinh ra những mong đợi không nên có, không biết là vì mất mặt hay là nhu cầu tâm lý.
Có lẽ cả hai đều có một chút.
"Anh đón em."
Giọng nói của Phó Tây Từ sạch sẽ, bình tĩnh, ổn định, yên tâm một cách khó hiểu.
“Anh đi đón em.” Cúp điện thoại xong, một cô gái say mèm nào đó học theo ngữ khí của Phó Tây Từ, nhướng mày nhìn cô, ánh mắt cực kỳ nhờn.
Niềm vui nho nhỏ không thể giải thích được vừa rồi của Thư Dư đã hoàn toàn bị biến mất bởi cái cách giả lại đầy ngấy dầu này.
Cô thậm chí còn cảm thấy hơi buồn nôn, nghĩ rằng nếu Phó Tây Từ nói điều này với vẻ mặt như vậy, cô sẽ không do dự cúp điện thoại.
Đón cái rắm, còn vợ để có thể đón hả.
Khi Phó Tây từ thốt ra câu cuối cùng, các chị em của cô dựa vào trí tưởng tượng tuyệt vời của mình để tưởng tượng rằng những lời trước đó đều là trêu chọc bà xã của mình thôi, tình yêu giữa vợ chồng này thực sự đáng ngưỡng mộ.
Trong lòng Thư Dư thở dài, nhưng ngoài mặt lại nói: "Cậu biết là tốt rồi."
Họ từng người một xin lỗi cô, nói rằng họ đã hiểu lầm suốt thời gian qua, không ngờ rằng kỹ năng của cô giáo Tô thâm hậu, biến một tảng băng thành một hòn núi lửa.
Thư Dư ngồi trên băng ghế, hai chân đung đưa, lắc lư theo điệu nhạc.
Cô trang điểm rồi mà nhỉ?
Thư Dư giả vờ mở túi lấy gương ra trang điểm, còn cho rằng hình tượng hoàn hảo của mình không thể sụp đổ.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mỗi giây đều như bị nhân đôi, trôi qua vô cùng chậm chạp.
Đây không chỉ là tâm lý của cô bị ảnh hưởng mà Dụ Y cũng nhìn thời gian rồi hỏi: “Chồng cậu có phải là bị lạc đường rồi không, sao còn chưa tới?”
“Ai biết, kẹt xe.” Lý do kẹt xe lúc nửa đêm có thể rất không đáng tin.
Đã nửa giờ rồi.
Thư Dư cụp mắt xuống, giấu kỹ cảm xúc trong mắt, nhảy xuống ghế, "Đi thôi, bổn cung mệt mỏi, không đợi được."
Quả nhiên, không chờ đợi thì không thất vọng.
“Đợi thêm chút đi, mới có nửa tiếng mà thôi, không chừng là kẹt xe.”
Không muốn đợi nữa.
Cảm giác chờ đợi quá khó chịu rồi.
Lúc Thư Dư đang định cầm túi lên thì điện thoại lại reo, cô trượt máy nghe, là giọng nói của Phó Tây Từ.
“Đến rồi, ra đi.”
Động tác nhấc chân của Thư Dư dừng lại, mím môi trợn mắt lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt tôi đắc ý thật đấy nhưng mà tôi không thể để người ta thấy mình vui mừng, giọng điệu có vẻ không kiên nhẫn, “Biết rồi, đừng hối em.”
Sau khi cúp điện thoại, cô quay người lại, làm ra vẻ ông chủ khoát khoát tay nói: “Chồng tớ đến rồi.”
“Còn rất đúng giờ, đi thôi, chúng ta đi xem phu nhân quản chế nghiêm