Đồng thời, Thư Dư cũng biết rằng cô đã giành được sự hợp tác với AOE.
Cô không ôm bất kỳ hy vọng nào cả, Tống Sơ Hi bên đó nắm đằng cán. Khi cô nhận được cuộc gọi, ban đầu còn nghĩ đó là một trò đùa, nhưng sau nhiều lần xác nhận, cô nhận ra đó là sự thật.
Cô đã thật sự giành được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Sơ Hi tự mãn quá sớm, âm thầm xóa hết mọi tin tức mới nhất trên vòng bạn bè, và tắt chế độ hoạt động.
Thư Dư cũng không chạy đi khoác lác khắp nơi như cô ta, chuyện này Phó Tây Từ làm, không liên quan gì đến cô, cũng không có gì khoe khoang.
Nhưng vì được ông chồng plastic giúp đỡ nên dù thế nào cô cũng phải bày tỏ lòng biết ơn.
Lần đầu tiên Thư Dư gọi điện thoại cho anh, cảm giác thật mới mẻ, cô ngây người nhìn màn hình.
"Ừm, có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Phó Tây Từ qua điện thoại trầm hơn bình thường.
“Cám ơn.” Cô trịnh trọng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cảm ơn về điều gì?"
Này, giả vờ giỏi thật đấy.
Thư Dư ỷ vào việc anh không nhìn thấy, cô lén bĩu môi, nhưng vẫn nói: "Cám ơn anh làm chồng em, tối nay anh có phải tăng ca không, em đem cơm tối đến cho anh, cùng ăn đi."
“Em chỉ không biết liệu ông chủ Phó có thời gian hay không."
“Anh có cuộc họp lúc bảy giờ, khoảng hơn một giờ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em cũng không đói, em chờ anh.” Thư Dư nhướng vai đỡ điện thoại, rảnh tay bắt đầu thu dọn túi xách.
“Được.” Phó Tây Từ liếc nhìn đồng hồ và cúp điện thoại.
Anh ngẩng đầu nhìn trợ lý bên cạnh, "Không cần gọi cơm tối, vợ tôi sẽ đem đến."
“Dạ được, Phó tổng."
Trợ lý biết Phó Tây Từ đã kết hôn, nhưng đã một năm trôi qua, đây là lần đầu tiên được nghe thấy từ "vợ" từ miệng anh, rất mới mẻ.
Có vài tiếng gõ, và cánh cửa bị đẩy ra trong khi chưa được cho phép, người đàn ông sải bước dài bước vào, đi thẳng đến bàn làm việc, hai tay vịn bàn.
Sau lưng anh truyền đến một giọng nói hoảng hốt từ quầy lễ tân, "Thật xin lỗi, Phó tổng, tôi không có ngăn cản được anh ấy."
“Không sao.”
Phó Tây Từ cởi áo khoác, nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Đối phương không nói gì, liên tục nhìn chằm chằm anh, như là lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Bàn về sự kiên nhẫn, không ai qua nổi Phó Tây Từ.
Anh ấy đợi câu thứ hai thật lâu vẫn chưa nghe thấy, u ám nói: "Tôi phải nhìn kỹ một chút xem có điểm gì khác thường, vì sao mấy ngày không gặp cậu, mà đã thành một người khác.”
“Cậu muốn nói cái gì?” Phó Tây Từ ngơ ngác hỏi.
“Tôi nhớ rõ đối với phía dưới chuyện vặt vãnh cậu cũng không quá để ý, lần này tại sao chuyện lựa chọn hợp tác thương hiệu lại tự mình quyết định? Không phải cậu đối với người khác trước giờ luôn không nói chuyện tình cảm sao?”
Tống Minh Dương đã biết anh nhiều năm như vậy, cũng không ngoa khi nói rằng anh công chính nghiêm minh, công việc là công việc, ân tình thế sự là ân tình thế sự, chưa từng lẫn lộn.
Lần này ngược lại còn vị một người vợ liên hôn mà nâng đỡ, đáng không, lại chẳng có tình cảm gì.
“Cậu nói cậu không quản thì thôi đi,tôi bỏ qua việc cậu cái gì cũng không thể làm. Tôi sớm đã bảo đảm với em gái tôi không có vấn đề gì, cậu lại giao cho Thư Dư, không phải là tát tôi một cái sao? Mối quan hệ giữa em gái tôi và Thư Dư ngay cả cậu cũng biết, đó là chuyện nước lửa không hợp nhau nỗi, giao cho Thư Dư sẽ khiến con bé tức giận hơn chuyện giao cho bất cứ người nào khác.”
Tống Minh Dương không thể chịu đựng được việc bà cố nội nhỏ của mình khóc lóc ầm ĩ, nên mới tự mình tới xem còn có đường cứu vãn tình hình hay không.
Phó Tây Từ nghe xong, chỉ nói: “Không phải người khác.”
Tống Minh Dương còn chưa phản ứng kịp, cau mày hỏi: “Cái gì?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
Phó Tây Từ nhìn anh, giọng nói cực kì bình tĩnh.
“Không phải, cậu mà cô ấy đó là liên hôn mà, trước khi kết hôn còn chưa gặp nhau được mấy lần, còn có thể cớ cảm xúc gì chứ?” Những người khác thì có thể, nhưng cái khả năng này gần như là con số 0 với Phó Tây Từ.
“Nói xong chưa?” Phó Tây Từ cụp mắt, ánh mắt tập trung vào đống công việc trên bàn.
Tống Minh Dương cảm thấy cả người mơ hồ, không thể tin được, “Sẽ không phải chứ, thật sự có tình cảm rồi?”
“Mời Tống tổng đi.”
Sắc mặt trợ lý khó coi nhìn Tống Minh Dương, đưa tay ra, “Tống tổng, mời.”
Thư Dư là lần đầu tiên đến công ty của Phó Tây Từ.
Hồi đó, hôn lễ của họ được coi là một động thái lớn, dù chưa từng đến lần nào nhưng một số nhân viên khi biết đó là vợ của sếp cũng lễ phép chào hỏi.
Cô bước đi trên đôi giày cao gót, đường hoàng, mím môi gật đầu.
Trợ lý dẫn Thư Dư đi tới văn phòng của Phó Tây Từ, đồng thời nói: "Phó tổng còn đang họp, có thể mất một chút thời gian, phiền phu nhân chờ một chút."
“Cảm ơn."
“Không có gì.” Trợ lý đưa cô đến văn phòng, đóng cửa lại, chặn lại hàng chục cặp mắt dò xét.
Các nhân viên nhìn nhau.
Nhân viên a hào hứng: “Trời ơi, tôi chỉ xem ảnh chụp trong đám cưới thôi, mờ quá không nhìn rõ, nhưng lúc đó tôi cảm thấy điểm ảnh rác rưởi kia không che mở được nhan sắc của cô dâu. Giờ nhìn thấy người thật, yêu gấp một trăm lần.”
"Nhìn khí chất của cô ấy, cô ấy giống như một tiểu thư nhà giàu được nuôi dưỡng, nhưng cô ấy không hống hách chút nào, mang đến cho người ta cảm giác rất thoải mái. Lúc cô ấy mỉm cười với tôi, suýt nữa tôi nhịn không được rồi.” Nhân viên B cố nén lại nhịp tim đang đập nhanh của mình.
“Phải cười với cô không, hay là với chúng tôi!”
"Nhưng xét về ngoại hình, thực sự quá xứng đôi với ông chủ, cực phẩm nhan sắc của đôi vợ chồng này!”
"Mấu chốt là mời chúng ta ăn tối, rơi nước mắt, oa oa oa một bà chủ dễ gần như vậy, tôi hi vọng mỗi ngày đều tới!"
"..."
Đồ đạc trong văn phòng cũng lọt vào tầm mắt cô.
Cách bố trí của cả căn phòng rất giống với phong cách của Phó Tây Từ, với các màu chủ đạo đen, trắng và xám nghiêm túc và buồn tẻ, trên giá sách có những cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn, đa số là bản gốc tiếng Anh, thỉnh thoảng còn có một vài đồ trang trí được đặt, chúng cũng được làm bằng kim loại.
Thư Dư tò mò xem xét mọi thứ, chẳng thấy gì