Càng lại gần, trái tim người phụ nữ càng trở nên căng thẳng.
Còn đến gần hơn nữa thì sắp chạm vào cánh tay luôn rồi, nếu anh không từ chối, thì việc đã thành được hơn phân nửa.
Chỉ là một giây sau khi cô nghiêng đầu qua, bởi vì quá tập trung, thiếu chút nữa ngã xuống, mặc dù cố gắng hết sức giữ thăng bằng, nhưng độ chênh của cơ thể không hề nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta lại ngồi thẳng dậy, và đưa tay ra vén tóc ra sau tai để che đi sự xấu hổ của mình.
Tống Sơ Hi cười thành tiếng nói: "Các ngươi thật là thú vị, gà lôi gì cũng vào được, đến thì cũng đã đành đi, còn không biết tự soi gương xem mình có xứng hay không."
Cô ăn nói kì quái không phải chuyện ngày một ngày hai, những người khác cũng đã quen từ lâu.
Người phụ nữ bị chế giễu biết rằng mình không thể đắc tội cô, vì vậy chỉ đành cười ngượng nghịu và tự giác tránh đi.
Tống Minh Dương vừa đánh bài vừa nói: "Cô gái vừa mở miệng là toàn những từ xấu xi. Mồm miệng em lợi hại như vậy, sau này ai dám lấy em.”
“Thích lấy thù lấy, còn em có đồng ý hay không.” Ánh mắt Tống Sơ Hi mơ hồ lại nhìn sang Phó Tây Từ, “Hơn nữa, ngay cả Thư Dư cũng có thể gả cho anh Phó, tại sao em lại không thể?”
Câu này nghe như có hai tầng ý nghĩa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là một người anh trai, Tống Minh Dương làm sao không biết ân oán giữa em gái mình và vợ của Phó Tây Từ, nghe đến đó anh lập tức nhìn sang Phó Tây Từ.
Làm gì có ai lại đi nói về vợ của người ta trước mặt người ta chứ, em gái anh càng ngày càng khó quản rồi.
"Em chính là hâm mộ và ghen tị đấy. Nhưng có ghen tị đi nữa thì giờ người ta cũng đã gả cho Phó tổng rồi, mười ngựa em cũng không đuổi kịp, thêm mấy năm nữa lại già đi, chỉ sợ sẽ có không ai tới cửa."
Tống Minh Dương vừa chơi bài vừa giải quyết ổn thỏa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Sơ Hi bĩu môi, "Kết hôn với người tốt sẽ ghen tị hả, anh cái tam quan này không được đâu.”
“Tiểu nha đầu này, em chẳng hiểu cái gì cả. Phó tổng đừng so đo với đứa con nít nhé.”
“Sao em không hiểu hả, Thư Dư cô ta còn nhỏ hơn em 1 tuổi đấy!”
“Tống Sơ Hi!” Tống Minh Dương cao giọng.
“Tai em không điếc, nghe thấy rồi!"
"..."
Tống Minh Dương gần như tức điên người, ước gì có thể thu dọn cái vị tổ tiên này rồi đuổi cô về.
Phó Tây Từ, người nãy giờ vẫn im lặng, sau khi thả bài, từ từ ngước mắt lên: “Nếu Tống tiểu thư có bất kỳ ý kiến gì về vợ tôi, đừng ngại nói với tôi, chỗ nào cô ấy làm không đúng, tôi sẽ xin lỗi thay cô ấy.”
Xong rồi.
Tống Minh Dương một tay vỗ vỗ trán, nghiêng đầu nói, "Bà cố nội của tôi ơi đừng nói nữa!”
Tống Sơ Hi cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên Phó Tây Từ nhìn cô sau khi cô vào, nhưng lại vì người phụ nữ Thư Dư.
Cô bĩu môi, "Thật ra cũng không có lỗi gì, chẳng qua là ngưỡng mộ cô ấy thôi. Cô ấy không cần làm gì cả, chỉ cần có một người chồng tốt là được. Chuyện hợp tác với Aoe nói lấy là lấy.”
“Chuyện hợp tác với aoe nghe khá buồn cười. Là bên em muốn hợp tác trước. Sau khi biết tin cô ta liền nhúng tay vào. Chắc đơn giản chỉ là vì ghét em nên cô ta mới làm chuyện không đứng đắn như vậy."
"Biết thì cũng biết rồi, cạnh tranh bình đẳng không phải rất tốt sao? Âm thầm tìm anh nhờ giúp đỡ, không phải là rất tiểu nhân sao?”
Nói cả câu dài như vậy khiến cô nín thở một lúc lâu, giờ cô như vỡ đê, nói cái gì cũng chỉ quan tâm đến sự vui sướng nhất thời.
Phó Tây Từ vẫn không có biểu hiện thừa thãi nào.
Anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, chẳng khác gì nhìn một người xa lạ.
Cái nhìn này khiến Tống Sơ Hi bị tổn thương.
“Nói xong chưa?” Phó Tây Từ hỏi, giọng nói lạnh thấu xương.
Tống Sơ Hi mấp máy môi, khí thế lập tức giảm xuống, nhẹ giọng phàn nàn: "Cô ta đã làm quá nhiều chuyện, nói một hai chuyện thôi cũng biết cô ta là người như thế nào.”
“Người như thế nào? Tôi có thể kết hôn với cô ấy, đương nhiên sẽ biết rõ hơn bất cứ ai rằng vợ tôi rất suất xắc. Có thể lập gia đình với cô ấy là may mắn của tôi.”
Lời nói của Phó Tây Từ không nhanh không chậm, và người có thể nói lời yêu thương ở một nơi như thế này cũng chỉ có mình anh.
Những người có mặt, bao gồm cả Tống Minh Dương, đều chết lặng.
Đây là Phó Tây Từ, người mà anh ấy đã quen biết hàng chục năm, những lời như vậy có thể thốt từ khỏi miệng anh sao?
"Về việc hợp tác với AOE, tôi nghĩ mỗi khi công ty có ý định hợp tác đều có thời gian sẵn, nếu cô Tống có bất kỳ thắc mắc nào về vấn đề này, tôi sẽ nhờ trợ lý gửi lịch trình cho cô."
“Còn việc lựa chọn đối tượng hợp tác, theo tôi được biết, nếu không có anh trai cô, ngay cả bầu cử sơ bộ cũng không thông qua được."
"Muốn phát triển là chuyện tốt, nhưng trước đó cũng nên xem xét công ty của mình đang ở vị trí nào, có đủ tư cách hay không."
Câu nói có đủ tư cách hay không đó, như càng tăng lên sức mạnh cho câu nói xứng hay không của cô trước đó.
Tống Sơ Hi vốn là người có tiếng bướng bỉnh nhưng giờ đây lạikhông thể nói lời nào trong một thời gian dài.
Phó Tây Từ nói xong, đứng dậy, "Tôi đi trước.”
Tâm tình của Tống Minh Dương phức tạp, "Lão Phó, thực xin lỗi, mấy ngày nay tâm tình của em gái tôi không tốt, nên nói nhảm, cậu đừng coi là thật.”
Quen biết nhiều năm như vậy, những người khác đều cho rằng bọn họ có giao tình, kỳ thật anh biết quá rõ tính cách của Phó Tây Từ vốn lạnh lùng, đặc biệt tình cảm, cùng lắm anh cũng chỉ là một người bạn quen biết qua nhiều năm.
Giao tình không sâu đậm thì đó là sự tồn tại của mấy từ không thể đắc tội.
Phó Tây Từ không trả lời anh có coi là thật hay không, anh ta chỉ phân phát số tiền kiếm được bao gồm cả tiền gốc đưa lại cho người khác, lấy chiếc áovest, khoác lên cánh tay mà không mặc.
Nhiệt độ trong phòng dường như giảm mạnh xuống 0 độ, nhất thời không ai dám phát ra âm thanh.
Cho đến khi Phó Tây Từ đến cửa, Tống Sơ Hi mới kìm được nước mắt nói: "Sao anh biết em thua kém cô ấy, em cứ muốn