“Thư tổng.”
Phó Tây Từ bắt tay cô một cách lịch sự.
Chỉ có Thư Dư biết câu nói của Thư tổng này lực sát thương không lớn mà sức châm chọc lại cực mạnh, cô miễn cưỡng cười đáp: "Phó tổng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng hận không thể xé anh ra làm 8 mảnh.
Chọc cô vui lắm hả?
Cho dù ánh mắt của cô có hung dữ đến đâu, nó vẫn bị Phó Tây Từ trực tiếp chặn lại.
Khi cả hai đối tác đến phòng họp, cuộc họp bắt đầu ngay lập tức.
Thư Dư và Phó Tây Từ được xếp ngồi ở bên cạnh nhau, cô không nghiêng đầu mà chỉ dùng âm lượng mà cả hai người đều có thể nghe được mà hỏi: “Không phải anh nói không đến sao?”
Câu này nghe như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Phó Tây Từ nói cùng âm lượng, anh nhìn chằm chằm vào màn hình, "Dù sao thì phong thái dũng cảm và anh hùng của em trong công việc quan trọng hơn, không thể để em cảm thấy tiếc nuối được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bốn từ dũng cảm và anh hùng thốt ra từ miệng anh, như thế nào cũng nghe rất mỉa mai.
“Thế thì thật khiến người ta thấy cảm động đấy, ông xã của em đúng là tinh tế mà .” Nội tâm của Thư dù ngập tràn cảm xúc nhưng lại không thể diễn tả ra.
“Em không cần quá xúc động, nên làm mà."
"..."
Hai người anh một câu tôi một câu, ngoài mặt thì khách khí nhưng thực chất là đâm sau lưng nhau, khi những nhân viên khác nhìn qua đều phải mỉm cười, trông như một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Trong lòng Thư Dư không chút cảm xúc, bởi vì có sự tồn tại của một ông trùm kinh doanh như Phó Tây Từ, khi cô phát biểu, cô trông giống như một học sinh bị kiểm tra ngẫu nhiên và đọc thuộc lòng, thậm chí sợ nói sai chỗ nào sẽ bị cười nhạo, thế nên cả đời này của cô cũng đừng nghĩ đến chuyện lật bài trước anh.
Khoan nói đến phong thái dũng cảm và anh hùng của cô, trong suốt cuộc họp, không bị mất mặt đã là giới hạn trong khả năng biểu diễn của cô rồi.
Sau khi cô ấy nói xong, Phó Tây Từ là người lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuật ngữ giảm kích thước tấn công là gì, cuối cùng thì hôm nay Thư Dư cũng đã được trải nghiệm rồi.
"Nếu như còn có chuyện khác, anh đi trước đi, em sẽ không nghĩ nhiều đâu." Thư Dư thấp giọng, hận không thể đóng gói bắt anh đi.
Phó Tây Từ ‘thiện lương’, “Không sao, em quan trọng hơn.”
Thư Dư: “….”
Mặt cười.
Giữa cuộc họp, Thư Dư đi rửa tay.
Bên trong không có ai, cô đi thẳng vào chỗ trong cùng.
Vừa mới đóng cửa bên ngoài đã vang lên tiếng giày cao gót, sau khi đi vào còn có tiếng nói chuyện.
Thư Dư vốn không để ý lắm nhưng lúc cô nghe thấy tên mình, không muốn quan tâm cũng khó, giọng nói của họ cứ lọt vào tai cô.
"Lần trước bà chủ đến đây, được bọn người A Văn khen như là nhan sắc cực phẩm, trần gian khiếm cô. Hôm nay vừa nhìn quả thật là rất đẹp, dáng người cũng đỉnh nữa.”
“Phải đấy, tướng mạo khỏi phải bàn.:
Nghe đến đây, Thư Dư cảm thấy khá hài lòng, cảm thấy rằng mắt nhìn của nhân viên trong công ty Phó Tây Từ không hề tệ nha.
Vừa mới khen xong lại nhảy ra thêm một chữ nhưng.
"Nhưng người giàu bây giờ có ai xấu đâu. Như mấy cô minh tinh đó, trước kia là người bình thường, bây giờ lại xinh đẹp sáng chói đấy.”
“Cô ấy cũng dao kéo sao? Nhưng nhìn vẻ mặt rất tự nhiên, không giống có động qua dao kéo lắm.”
“Mấy cô minh tinh đó cô có thể nhận ra mấy người đâu chứ?”
“Gả cho một người chồng tốt thật tốt nha, bất kỳ thương hiệu nhỏ lẻ nào cũng có thể hợp tác với aoe, tôi không muốn nhắc đến với mấy đồng nghiệp khác luôn đấy, thật sự là mất hết đẳng cấp mà.”
"Có gia cảnh xuất thân, lại còn có chồng, một người phụ nữ được đầu thai hai lần thì luôn xuất sắc hơn chúng ta, cả đời này chúng ta không thể bì được.”
"..."
Vài người phụ nữ nói chuyện rôm rả, như bầy chim sẻ họp mặt buổi sáng.
Thư Dư bình tĩnh đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng ồn bên ngoài đột nhiên chững lại, mấy người kinh ngạc nhìn chằm chằm, động tác rửa tay cũng dừng lại.
Cô đi đến chỗ trống đó.
Người hai bên tản ra, trầm mặc một hồi.
Nhưng Thư Dư không nói gì, cô rửa tay lau tay, bình tĩnh như không nghe thấy những lời vừa rồi.
Nhưng họ mới là những người lo lắng trước, những gì họ nói vừa rồi chắc chắn cô đã nghe thấy, chuyện họ bị sa thải chẳng qua chỉ là vấn đề một câu nói là được.
"Xin lỗi phu nhân, vừa rồi chỉ là một số đồng nghiệp của chúng tôi ăn nói bậy bạ, cô đừng để trong lòng, chúng tôi hứa sau này sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa."
Trong số ít người bọn họ, có người biết điều lên tiếng trước.
Những người khác làm theo và tiếp tục xin lỗi.
Thư Dư lau tay, ném khăn giấy vào thùng rác, "Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của các cô."
Sau khi ném giấy đi, cpp nhìn thẳng vào họ: "Nếu tôi không phải là phu nhân của Phó tổng các cô, các cô sẽ không xin lỗi. Nếu đã không có thành ý, vậy thì có nói cũng chẳng ích gì."
“Chúng tôi không phải….”
“Đừng vội phản bác lại, tôi không định nói đạo lý với các cô.” Thư Dư dùng giọng nói bình tĩnh nhất để nói, “Có một số lời các cô nói đúng đấy, đó chính là bổn phú bà đây thật sự trẻ lại còn xinh đẹp, ghen ghét cũng dễ hiểu, ngay cả tôi cũng cảm thấy không công bằng, tâm trạng này của các cô tôi hoàn toàn hiểu được.”
Cái vẻ mặt thối ‘Tôi hiểu, có trách là trách tôi quá xinh đẹp đi.”
Các cô đâu có gì sai, cái sai lớn nhất là khuôn mặt khiến người ta ghen tị này đây.
Những người khác: “…..”
Trái tim vừa rồi còn bất an giờ đã mất cân bằng, ngừng đập.
"Đi thôi, buôn dưa lê lâu quá sẽ bị trừ lương đấy." Thư Dư nhàn nhạc nhắc nhở.
Mấy người họ sực tỉnh, sau khi xin lỗi vội vã chạy ra ngoài, suýt chút nữa đụng phải Phó Tây Từ, lại hoảng sợ xin lỗi rồi quay lại nơi làm việc như có ma đuổi theo.
Một con ma đã đi ra từ phía sau.
Còn là ma nữ.
Tinh thần Thư Dư sảng khoái, cô cẩn thận lựa chọn trang phục cả ngày, khiến người ta phải sáng mắt ra, cô để tóc dài ngang vai, được búi lên tự nhiên, cô trông điềm tĩnh và vui tươi.
“Em làm gì bọn họ vậy?” Phó Tây Từ khẽ nhíu mày.
Thư Dư mím môi cười, "Em giúp Phó tổng tóm gọn mấy nhân viên đứng buôn dưa lê, anh cũng không cần quá cảm kích em đâu.”
Cô chấp tay sau lưng, đi lướt qua Phó Tây Từ, che giấu ý đồ trong mắt.
Cuộc họp tiếp tục.
Hai bên không xảy ra tranh chấp, hợp đồng được ký kết rất nhanh chóng.
Cuối cùng, người phụ trách dự án bên phía Phó Tây Từ nói: “Chúng tôi sẽ đặc biệt cử ra một studio cho nhóm thiết kế của Thư tổng, vì thời gian gấp gáp, công việc nặng, mọi người có thời gian rảnh thì trao đổi với nhau một chút đi nhé.”
“Không thành vấn đề.”
Đây là chuyện tốt, Thư Dư đương nhiên không có lý do để từ chối.
“Được, vậy tôi lập tức cho người sắp xếp.” Dừng một chút, lại hỏi: “Thư tổng có cần phòng làm việc riêng không?”
Những đối tác khác đương nhiên không có đối đãi như vậy, nhưng dù sao