----Lúc anh đang uống nước thì thấy bức ảnh Trình Ly gửi tới.
Trong tấm ảnh, cô mặc một chiếc áo choàng màu trắng tinh, trên cổ quàng khăn lên tới cằm, nhìn vừa ấm áp vừa khoan khoái.
Nụ cười vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Hai tay cô giơ về phía bầu trời đêm, vầng trăng sáng như đang nhẹ nhàng nằm trong lòng bàn tay cô.
Mà lúc này, anh đang cầm điện thoại, dường như cô cũng đang nằm trong lòng bàn tay anh.
Những tưởng có thể nhân cơ hội đi ăn để thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Thế nhưng suốt một tuần sau, Dung Kỳ vẫn không xuất hiện quanh căn nhà đó.
Trình Ly không thể nào mặt dày mà đi nhắn tin hỏi được, dù sao thì giờ cô vẫn chưa được coi là đối tượng hẹn hò chính thức, không nên tùy tiện hỏi việc nhà người ta.
Học trò của Lăng nữ sĩ tặng một hộp lựu, Trình Ly mượn hoa cúng phật, đưa cho đôi vợ chồng bà cụ Hướng ăn thử.
Vậy nên cô mới biết Dung Kỳ phải đi Bắc Kinh từ tuần trước, đến giờ vẫn chưa quay về Thượng Hải.
Ngẫm lại thấy cũng đúng, với sự nghiệp hiện giờ của anh sao mà có thể sa vào lưới tình được.
Huống chi giữa hai người còn chẳng có tình cảm gì.
Trình Ly cũng có thời gian để giải tỏa suy nghĩ, cuối tuần Mạnh Nguyên Ca hẹn cô đi ăn.
"Sao mà cậu buồn bã ỉu xìu thế?" Mạnh Nguyên Ca nhìn sắc mặt cô, không thể không hỏi.
Trình Ly: "Nếu cậu cũng đi làm đến mức như đang xuống mồ giống tớ thì có khi cậu còn buồn bả ỉu xìu hơn tớ ấy.
"Mạnh Nguyên Ca nhớ ra một chuyện: "Công ty của cậu với công ty Hứa Ký Hành vẫn còn bàn chuyện hợp tác à?""Hôm qua vừa họp xong.
"Trình Ly vừa nhớ đến cảnh Hứa Ký Hành ngồi ngay phía đối diện là trong lòng lại nổi giận, cô mỉa mai:"Tất cả những người ngồi trong phòng hội nghị hôm qua đều biết chuyện xảy ra giữa tớ và anh ta, nhưng họ đều làm như không có chuyện gì xảy ra hết.
"Cũng đúng thôi, dù sao họ cũng không phải người trong cuộc, người bị phản bội đâu phải họ.
Mạnh Nguyên Ca không