"Không cần." Anh ném chăn ra: “Tôi ngủ ghế sa lon, cô ngủ giường."
Anh tự xưng là một thân sĩ, hẳn là khiêm nhường.
Lâm Triệt đã quen chỗ nào cũng có thể ngủ, nhưng anh ở nhà lớn như vậy, sao có thể lại là người sẽ chịu ủy khuất được.
"Không quan trọng, tôi tới ngủ ghế sa lon là được,
thật, ở nhà tôi cũng quen rồi, vóc dáng anh cao như vậy, nằm ghế sa lon
sẽ không quen." Cô vừa nói, đã tới bên cạnh anh, chuẩn bị kéo cánh tay
anh.
Nhưng mà, lúc còn chưa chạm đến, lại bị cùi chỏ của anh đập vào đỉnh đầu
Lâm Triệt ngã thẳng xuống đất, nhìn Cố Tĩnh Trạch cao lớn đứng ở nơi đó, tốt bụng bị coi là lòng lang dạ sói, cô muốn sống
chung thật tốt, mới có thể khiêm nhường như vậy, nhưng anh là một người
đàn ông, mới chạm vào anh một chút mà thôi, lại chê cô đến mức như vậy.
Cơn tức giận từ từ dâng lên, Lâm Triệt đứng dậy,
quát: “Cố Tĩnh Trạch, anh điên rồi à, tôi tốt bụng tới ngủ ghế sa lon,
anh không cảm kích thì thôi đi, anh như vậy là có ý gì."
Lông mày Cố Tĩnh Trạch dựng lên, cúi đầu vỗ chỗ trên
cánh tay bị cô chạm qua, lạnh lùng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh,
giọng nói lãnh đạm như cũ: “Cô nhìn cho rõ đi, rốt cuộc là ai tạo thành
tất cả những thứ này, bây giờ mới nói cô tốt bụng, hình như là hơi muộn
rồi đi."
"Tôi... coi như là tôi bỏ thuốc anh, nhưng mà tôi
cũng không thể để cho anh đụng ngã tôi, anh... anh không tự kiềm chế
được nên mới lột ra, nhất định nhảy bổ vào người tôi, tôi còn thấy oan
ức nữa." Nói tới chuyện này, cô càng chột dạ, nhưng, ngoài miệng vẫn
không muốn chịu lép vế người đàn ông này chút nào.
Ai bảo anh ta vô lại như vậy.
"Cô..." Mặc dù nhất thời không hiểu rõ "lột" kia
nghĩa là gì, nhưng mà, chỉ suy nghĩ một chút cũng đủ hiểu rõ, Cố Tĩnh
Trạch hoàn toàn không tiếp nhận nổi, một người phụ nữ có thể dơ bẩn đến
như vậy, mặt lạnh càng như băng sương đông cứng, ngón tay thon dài của
anh chỉ ra cạnh cửa: “Cút ra ngoài!"
Lâm Triệt sửng sốt, cũng không biết rốt cuộc mình nghĩ như thế nào, nhất thời xúc động, đối đầu với anh.
Anh càng chê cô, cô càng cảm thấy giận,
nhìn anh, cô
trực tiếp nhảy lên phía sau lưng anh: “Ai nha, có con chuột, thật là
đáng sợ, tôi sợ nhất con chuột."
Anh không phải chê cô sao, cô chính là càng muốn dính sát vào, tức chết anh.
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch anh tuấn, lúc mùi thơm thân thể
mềm mại sát tới, cả người chấn động, bản năng thân thể đi lên ỷ lại ở
trên người phụ nữ.
"Buông ra!" Cánh tay dài bắt về phía sau, nhưng mà,
hai khối mềm mại sau lưng, khiến cho anh cảm thấy trong thân thể như có
một đốm lửa bùng lên, cả người đột nhiên cứng đơ ở nơi đó.
Mặc dù thân hình Lâm Triệt cao chừng 168 cm, nhưng
trước mặt Cố Tĩnh Trạch cao chừng 190 cm, lại có vẻ nhỏ hơn rất nhiều,
không giống với tay của đàn ông, thân thể phụ nữ mềm mại láng min như tơ lụa, uyển chuyển như nước chảy, quấn vòng quanh thân thể anh, tinh tế
khéo léo như một con rắn vậy, anh phát hiện mặc dù cô rất cao, nhưng,
lại thật sự rất gầy, ngón tay xanh nhạt nắm lấy cánh tay anh, xúc cảm
hơi lạnh, lại khiến cho người ta thấy thoải mái.
Mà lúc này, sau lưng, cảm xúc về hai khối bông mềm
mại kia càng ngày càng rõ ràng, thân thể lập tức không thể khống chế
được lửa nóng.
Đáng chết, hẳn là thuốc đã tan lâu rồi rồi mới đúng...
Nhưng vì lý do gì mà thân thể còn nổi lên biến hóa rõ ràng như này.
"Không thả cũng không buông, có con chuột, tôi sợ con chuột..." Cô gắt gao ỷ vào anh, chính là không chịu buông tay.
Nhưng mà, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay anh đưa ngang
một cái, eo cô bị túm lại, cả người bị lực mạnh của anh quăng xuống, cô
thuận thế móc vào thân thể anh, đột nhiên hai người cùng nhau ngã.