Cố Tĩnh Trạch cho người đỡ Mạc Huệ Linh lên xe trước, lúc sau, liền đưa cô đến bệnh viện.
Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Mạc
Huệ Linh một chút, Mạc Huệ Linh kêu khóc suốt dọc đường, vẫn luôn nói
mình đau muốn chết.
Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể ở bên cạnh an ủi Mạc Huệ Linh.
Rất nhang bác sĩ lấy ra kết quả kiểm tra, nói với Cố
Tĩnh Trạch: "Cố tiên sinh, đầu gối Mạc tiểu thư chỉ là trầy da, mắt cá
chân cũng có xương sụn tổn thương, nhưng mà không có gì trở ngại, nghỉ
ngơi mấy ngày, đầu gối không được dính nước, mắt cá chân không được đi
lại quá nhiều, sẽ nhanh khỏi thôi".
Mạc Huệ Linh nghe xong, vô cùng không phục ngẩng đầu
kêu lên: "Cái gì mà không sao, có thể khám lại không, kêu các bác sĩ tốt nhất của bệnh viện tới, tôi đau muốn chết, còn dám nói không nghiêm
trọng?".
Bác sĩ khó xử nhìn Mạc Huệ Linh: "Mạc tiểu thư nếu
không tin tôi trị liệu thì cũng không có biện pháp, nhưng mà, kết quả
chụp X-quang của cô, không hề thương tổn đến xương cốt, cho nên chính là không có gì nghiêm trọng."
“Hừ, tôi mặc kệ, dù sao bây giờ tôi đau muốn chết,
ông phải giảm đau cho tôi, hơn nữa, người gây họa kia, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô ta."
Nghe thấy Mạc Huệ Linh nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn cô: "Huệ Linh, được rồi."
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Như
thế nào, chẳng lẽ anh muốn buông tha Lâm Triệt sao? Cô ta cố ý đâm em,
chuyện này em không để yên cho cô ta."
Cố Tĩnh Trạch trong lòng bực bội, nhìn Mạc Huệ Linh:
"Lâm Triệt vừa mới học lái xe, kỹ thuật không tốt, cho dù cô ấy không
cẩn thận đụng phải em, cũng sẽ không phải cố ý, khả năng chỉ là không
khống chế tốt thôi." Bạn muốn đọc full liên hệ :
[email protected] “Cái gì?". Mạc Huệ Linh giật mình nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không khống chế tốt thì có thể đâm em thành như vậy à? Rõ ràng cô ta
đã nhìn thấy em, cô ta chính là cố ý!"
Cố Tĩnh Trạch nhíu mi nói: "Cô ấy nhìn thấy em cũng
không khống chế tốt, cho nên nói bây giờ cô ấy lái xe còn chưa xong, mặc dù nhìn thấy cũng
có khả năng trốn không thoát, dù sao cô ấy cũng là
tay mới, cô ấy không phải cố ý, anh biết cô ấy không phải loại người như vậy."
“Anh……” Mạc Huệ Linh cắn môi, hai mắt đẫm lệ, khổ sở
nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Anh thiên vị cô ta, rõ ràng cô ta cố ý, anh cũng
nói là không phải cố ý, đúng không?"
“Sao có thể." Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh rơi
nước mắt, trong lòng lại càng bực bội, nhất thời nghĩ đến Lâm Triệt lái
xe không biết chạy loạn ở nơi nào, còn cảm thấy có chút lo lắng.
Anh nóng lòng muốn trấn an Mạc Huệ Linh, rồi đi xử lý chuyện bên ngoài.
“Huệ linh, đợi khi tìm được Lâm Triệt, anh sẽ tự mình hỏi cô ấy rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng mà bây giờ em vẫn phải
trị liệu, xương sụn tổn thương cũng phải trị, trước tiên em đừng động
đến người khác, dưỡng thương xong rồi nói sau."
Mạc Huệ Linh nghe xong, nhìn mắt cá chân của mình,
ngẫm nghĩ, rốt cuộc thì Cố Tĩnh Trạch vẫn quan tâm mình, bảo mình dưỡng
thương tốt trước, cũng là sợ cô đau đớn khó chịu, cho nên liền gật gật
đầu, nói với anh: “Vậy anh bảo bác sĩ kê thuốc tốt nhất cho em, em đau
muốn chết đi."
“Được."
Cố Tĩnh Trạch phất tay với bác sĩ, bảo bác sĩ đi ra ngoài.
Lại hỏi bác sĩ có phải thật sự có vấn đề không, lại bảo bác sĩ kê thuốc truyền nước biển cho cô.
Bác sĩ nói xác thực không có vấn đề gì, chỉ là bầm
tím mà thôi, chỉ là vết thương nhỏ, đau cũng chỉ là tạm thời, hơn nữa
hẳn là cũng không đau như vậy, chỉ là Mạc tiểu thư quá quý giá, đại khái chưa từng chịu đau như vậy, bọn họ sẽ kê thuốc tốt nhất.