Không dám quay đầu lại, cô vội vã chạy ra ngoài.
Nghe anh khàn giọng một tiếng, cô la hét: “Nhìn cái gì mà nhìn, tự nhìn mình đi!"
"Cô..." Cố Tĩnh Trạch vừa muốn xoay người bắt cô,
nhưng lại cảm thấy thân thể khó chịu, phía dưới đã không khống chế được
nữa, đang dâng cao.
"Đáng chết." Anh mắng to một tiếng, nắm chặt quả đấm, ức chế dục vọng đáng ghét kia.
Bên trong phòng vang lên một loạt âm thanh.
Tần Hạo quay đầu nhìn, kinh ngạc, miệng cũng mở lớn.
Tình huống vừa rồi là gì? Sao trong phòng cậu chủ lại có một người phụ nữ quần áo xốc xếch chạy ra?
"... Cậu chủ, Nhị thiếu gọi điện thoại hỏi, cậu có
hài lòng hay không, nhưng mà buổi tối tôi trở lại thì cậu đã đi ngủ
rồi, cho nên tôi không dám quấy rầy cậu, trợ lý Tổng thống thông báo,
anh ta đang ở phủ Tổng thống chờ cậu, còn có... Người vừa rồi..."
"Im miệng." Anh nâng ánh mắt sắc bén lên, tròng mắt
đen bóng, khiến cho Tần Hạo vội vàng nuốt tất cả nghi ngờ không nên có
vào trong bụng. Mãi đến khi da thịt trên người đều thành màu hồng, mới đứng trước gương mắng một tiếng: “****."
"Cậu chủ, bà chủ tới." Tần Hạo nhẹ giọng nhắc nhở ở ngoài, nghe ra giọng nói khẩn trương.
Cố Tĩnh Trạch sửng sốt, lúc này mẹ lại tới đây, nghĩ cũng biết không phải là chuyện tốt.
Lúc cửa phòng tắm mở ra, bà chủ xinh đẹp đứng ở bên ngoài, đang ngạc nhiên nhìn bãi chiến trường bừa bãi khắp giường.
Những người kia còn chưa kịp dọn dẹp chăn đệm, như đang nói cho tất cả mọi người biết, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Đôi con ngươi đen bóng của Cố Tĩnh Trạch trầm xuống,
một tay kéo áo choàng tắm khoác lên vai: “Con biết mẹ muốn hỏi gì, nhưng mẹ, hôm nay con bận nhiều việc."
Sao Mộ Vãn Tình có thể không hỏi, hưng phấn trên mặt
bà khó mà che giấu được, nhìn Cố Tĩnh Trạch, bà chỉ vào chiếc giường
nói: “Tĩnh Trạch, mẹ đã biết, con xảy ra quan hệ với một cô gái."
Cố Tĩnh Trạch đẩy cửa ra, lạnh lùng
nói với Mộ Vãn Tình: “Chuyện này mẹ không cần lo."
"Sao mẹ có thể không lo, Tĩnh Trạch, nhất định con
phải kết hôn với cô ấy mới được, con phải gánh vác trách nhiệm với con
gái nhà người ta."
Anh cũng biết...
"Mẹ, con sẽ không kết hôn với cô ấy, con cũng không
bị điên, cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ xa lạ, thậm chí
con còn không biết cô ấy tên gì."
"Cô ấy tên là Lâm Triệt, 23 tuổi, con gái riêng của
Lâm gia - tập đoàn Lâm Thị, ở trên có hai người chị, dưới còn có một
người em trai, mẹ mất sớm, cha không thương yêu cô ấy, cô ấy ở Lâm gia,
nhưng cũng không có được Lâm gia trợ giúp..."
"Mẹ!" Cố Tĩnh Trạch đứng ở đó, bởi vì nhớ tới người phụ nữ kia, vẻ mặt càng phiền loạn.
"Chẳng lẽ con vẫn còn nhớ Mạc Huệ Linh ư? Mẹ nói cho c biết, con và cô ta không có khả năng nào đâu, con sống chung với cô ta
nhiều năm như vậy, vẫn không thể chạm vào cô ta, các con đã được định
trước không thể ở chung với nhau rồi!" Mộ Vãn Tình không chút khách khí
nói thẳng.
"Mẹ, đủ rồi!" Cố Tĩnh Trạch muốn cắt ngang lời Mộ Vãn Tình.
Nhưng Mộ Vãn Tình rất kích động: “Tĩnh Trạch, con
biết con bị bệnh, căn bản không thể chạm được vào phụ nữ, gia đình đã
chuẩn bị xong phương án thụ tinh nhân tạo giúp con có con, nhưng, hôm
nay con đã phát sinh quan hệ với một người phụ nữ, điều này cho thấy, cô ấy chính là đối tượng thích hợp nhất!"