Mạc Huệ Linh ngạo mạn đứng dậy, toàn thân lấp lánh
hàng hiệu, cộng thêm vẻ mặt đầy kiêu ngạo, lại cao cao tại thượng: “Hừ,
cô đừng tưởng rằng cô gả cho Tĩnh Trạch, là có thể có được anh ấy, tôi
sẽ nói thẳng với anh ấy, tôi không thích anh và cô ở chung một chỗ, tôi
muốn anh rời khỏi nơi này, ở cùng một chỗ với tôi, đến lúc đó, coi như
là cô kết hôn rồi, cũng đừng nghĩ gặp được anh ấy một lần, bất kể cô có
tâm tư gì, cũng đều uổng phí!"
Cho nên, cô dựa vào cái gì trở thành vợ anh, tôi mới là người anh yêu.,
Lâm Triệt nhìn biểu tình cao ngạo trên mặt cô ta, nhưng vẫn có thể nhìn ra, cô ta còn tức giận, và cả bất đắc dĩ.
Mặc dù người phụ nữ này làm cho người ta chán ghét, nhưng, thật ra thì cũng là một người phụ nữ đáng thương.
Đại khái đây là khuyết điểm trong các gia tộc phú quý đi, hôn nhân lại cũng không do mình định đoạt.
Bọn họ đều là người bị hại, cô ngược lại cũng rất đồng tình với Mạc Huệ Linh.
Chẳng qua, nếu khó quá như vậy, tại sao còn phải ẩn
nhẫn như thế, tại sao bọn họ không dứt khoát chống lại một lần, mà Mạc
Huệ Linh, không đi đến chỗ anh náo loạn, ngược lại tới đây làm phiền Lâm Triệt cô làm gì.
Lâm Triệt nghĩ, cô cũng không biết giữa hai người bọn họ lại phức tạp như vậy, nếu không, cô cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, ai biết anh còn có bạn gái tình thâm như vậy đâu.
Lâm Triệt nói thẳng: “Nếu như anh ta có thể đi cùng
cô, hai người ở chung một chỗ, tôi cũng vui vẻ thay các người, cô cứ nói như vậy với anh ta đi."
Mạc Huệ Linh cảm thấy Lâm Triệt thật sự khiến cho
người ta cảm thấy chán ghét, càng nhìn càng không ưa, nhất là thân phận
của cô bây giờ, lại là vợ Cố Tĩnh Trạch.
Nhìn dáng dấp Lâm Triệt cũng hết sức xinh đẹp, da
trắng nõn, tuổi còn nhỏ, nhìn biết điều, nhưng thật ra thì loại người
này là nhiều mưu mô nhất.
Mạc Huệ Linh cũng phải thừa nhận, gương mặt của cô,
dáng dấp của cô quá khiến chi người ta yêu thích, để cho Cố Tĩnh Trạch
và cô ta ở cùng một chỗ, làm sao cô có thể yên tâm được.
Hung hăng trợn mắt nhìn cô, Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên, vệnh váo rời khỏi nơi này.
Buổi tối,
lúc Cố Tĩnh Trạch trở lại, trong phòng rất an tĩnh, Cố Tĩnh Trạch hỏi: “Mợ chủ đâu?"
Người giúp việc bận bịu trả lời: “Mợ chủ ở phòng ngủ."
Cố Tĩnh Trạch thuận thế đi về phòng ngủ.
Chẳng qua là không nghĩ tới, trong nháy mắt đẩy cửa
ra, nhưng thấy bên trong, sau lưng Lâm Triệt sáng bóng, không có một
mảnh vải...
Cô đang thay quần áo...
Cửa két một tiếng được đẩy ra, Lâm Triệt sợ hết hồn, hoảng sợ trực tiếp nhảy lên.
"A... Cố Tĩnh Trạch!" Cô kêu lớn một tiếng, nhưng mà
kêu không sao, quan trọng hơn là, vì kinh ngạc, nên cô trực tiếp quay
người lại...
Lần này không chỉ sau lưng bị thấy hết đâu.
Cố Tĩnh Trạch chỉ cảm thấy trước mắt thoảng qua hai luồng thịt non, ánh mắt anh ngừng một lát.
Lâm Triệt vội vàng che kín trước ngực, nhìn người đàn ông trước mắt, cả người vô lực: “Cố Tĩnh Trạch, anh có thể gõ cửa hay
không!"
Cố Tĩnh Trạch chẳng qua là nhìn da thịt cô trắng như tuyết, đầu vai nhỏ hẹp, hai bả vai nhìn trắng noãn...
Trong bụng động một cái, anh hơi dời ánh mắt.
Hít một hơi, anh nói: “Nơi này hình như là phòng ngủ của tôi."
Lâm Triệt ngẩn người, nhớ tới, nơi này đúng là nhà anh...
Nhưng không đúng.
Lâm Triệt nói: “Này, mặc dù là nhà anh, nhưng mà anh
quên chúng ta đã kết hôn à, sau khi kết hôn nhà này ít nhất có một nửa
quyền sở hữu của tôi đi, cho đến khi nào ly hôn, thì phòng này tôi cũng
có quyền ở đi, như vậy nói cách khác, nơi này cũng là phòng ngủ của
tôi."
Cố Tĩnh Trạch xoay đầu lại: “Xem ra cô còn chưa quên, chúng ta đã kết hôn rồi, cho nên, cô coi như không cần che cũng không
làm sao cả."
"..."