Bóng Đèn Nhỏ nhìn bộ dáng khó coi của Hoa Ngọc Thành, học Cao Thanh Thu bình thường hay gọi, ” Ông xã.”
Hoa Ngọc Thành: “…”
Làm sao bây giờ?
Anh có một loại cảm giác giận đến bầm gan tím mật, muốn đem tên tiểu tử này ném vào trong thùng rác.
Cao Thanh Thu cùng bà Hoa nghe xong đều phì cười.
Hoa Ngọc Thành nhéo một cái vào khuôn mặt nhỏ bé của Bóng Đèn Nhỏ, nghiêm túc dạy bảo ” Gọi là bố biết không?”
“Bố.” lúc này là lúc Bóng Đèn Nhỏ ngoan ngoãn nhất, bảo gì nghe đó.
Hoa Ngọc Thành vốn đang ăn giấm với con trai, cảm thấy từ khi có tên nhóc thối này địa vị của mình trong lòng của Cao Thanh Thu càng ngày càng tệ rồi.
Nhưng nghe con gọi mình như vậy, trong lòng nhất thời nhũn ra.
Ừ, con trai mình thật đáng yêu!
–
Hai vợ chồng ở trong phòng khách cùng bà Hoa trò chuyện một hồi, liền mang theo Bóng Đèn Nhỏ lên lầu.
Hoa Ngọc Thành một tay ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ, một cái tay khác dắt tay Cao Thanh Thu, vào phòng, Cao Thanh Thu đóng cửa lại, Hoa Ngọc Thành ôm lấy con trai ngồi vào trên ghế sa lon.
Cao Thanh Thu để túi xách xuống, ” Để em đi pha nước tắm rửa.”
Tóc của Bóng Đèn Nhỏ mềm mại như sợi tơ, khuôn mặt nhỏ nhắn làng da mềm mại, đôi mắt rất lớn, ngồi ở trong ngực Hoa Ngọc Thành, nhìn lấy Cao Thanh Thu tiến vào phòng tắm, ngồi không tới hai phút, liền từ trên chân của Hoa Ngọc Thành leo xuống đi…
chân Hoa Ngọc Thành rất dài, với nhóc mà nói, muốn leo xuống là điều rất khó khăn.
Hoa Ngọc Thành không thể làm gì khác đành chủ động thả nhóc xuống.
“Mẹ.” Tiểu tử hùng hục đi theo sau lưng Cao Thanh Thu, tiến vào phòng tắm.
Cao Thanh Thu còn đang pha nước, nghe thấy con gọi mình, đáp một tiếng.
Nhóc đứng ở cạnh cửa, lộ ra nửa gương mặt, nhìn lấy Cao Thanh Thu.
Một tuần lễ không thấy, có chút xấu hổ mà nhìn lén.
Cao Thanh Thu pha nước xong, đem nhóc bế lên, nói với Hoa Ngọc Thành: ” Anh đến phòng con đem quần áo của con tới đây đi.”
Hoa