Đinh Cẩn ở trong phòng nhận một cuộc điện thoại, còn đang bàn luận chuyện công việc, đột nhiên, cửa đẩy ra một kẽ hở, chỉ thấy Bóng Đèn Nhỏ theo cánh cửa chuồn vào, cầm trong tay cái kẹo que, “anh.”
Đinh Cẩn nhìn lấy vật nhỏ này, hắn ghét Cao Thanh Thu, ghét Hoa Ngọc Thành, càng ghét tên tiểu tử này.
Cho nên lúc này hắn hẳn là đem hắn ném ra, nhưng nhìn Bóng Đèn Nhỏ kia, gương mặt mềm mại đáng yêu, giống như tiểu như thiên sứ, hắn quả thực… Không thể ra tay như thế.
Bóng Đèn Nhỏ nói: “Bóc.”
Đinh Cẩn đưa tay nhận lấy, đem giấy gói kẹo lột ra, Bóng Đèn Nhỏ ở bên cạnh nhìn chăm chú, thấy thèm cực kì, nước miếng đều muốn chảy ra, miệng nhúc nhích.
Đinh Cẩn đưa tới trước mặt nhóc, nhóc mở miệng, chờ lấy Đinh Cẩn đút cho nhóc.
Chỉ thấy Đinh Cẩn khóe miệng nổi lên một nụ cười, sau đó đem kẹo bỏ vào trong miệng mình.
Bóng Đèn Nhỏ: “…”
Cao Thanh Thu đã về tới phòng, cô đem áo trên người cởi ra, trên người chỉ mặc áo sơ mi, vốn là chuẩn bị tắm rửa, đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Tề, liền bắt đầu trò chuyện.
Kì trước ra quyển sách kia, phim điện ảnh cuối tuần liền sẽ công chiếu.
Bọn họ có một hoạt động ra mắt tuyên truyền phim ở thành phố , anh ta hỏi Cao Thanh Thu có thời gian đi tham gia hay không.
Cao Thanh Thu đang nói vấn đề này, đột nhiên nhìn thấy Bóng Đèn Nhỏ khóc chạy vào, trên mặt đầy nước mắt, dáng vẻ rất ủy khuất.
“Bảo Bảo sao thế?” Cao Thanh Thu nghe được tiếng khóc của nhóc, tâm lập tức thắt chặt, liền điện thoại cũng không đoái hoài.
Bóng Đèn Nhỏ chạy đến trước mặt cô, ôm lấy cánh tay của Cao Thanh Thu, bắt đầu tố cáo: “anh anh…”
Đinh Cẩn?
Ở trong nhà, chỉ có Đinh Cẩn là anh của Bóng Đèn Nhỏ.
Hắn khi dễ Bóng Đèn Nhỏ rồi hả?
Cao Thanh Thu hỏi: “anh trai thế nào?”
“Anh cướp kẹo của con.”
Nhóc tận mắt nhìn kẹo bóc xong ở trước mặt, lại bị Đinh Cẩn ăn mất, oan ức này, có thể nhịn được sao?
Cao Thanh Thu nhìn thấy con trai khóc thở không ra hơi, ôm lấy nhóc, “Ngoan ngoãn, không khóc, để mẹ