Yêu em!” Người đàn ông này tâm cơ sâu cực kì, biết Cao Thanh Thu nhất định không chịu nổi anh làm nũng, anh cũng chẳng nói anh muốn, chỉ là ôn nhu lấy lòng cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng rơi ở bên tai của cô, một mảnh nóng bỏng, Cao Thanh Thu không nói gì, “Bệnh nặng như vậy, cũng không an phận một chút?”
“Nhớ em.” Vừa nghĩ tới lúc bị bệnh có cô ở bên cạnh, liền cảm giác vô cùng ấm áp.
–
Ngày hôm sau, Cao Thanh Thu không đi học mà ở nhà chăm sóc Hoa Ngọc Thành.
Buổi sáng, sau khi thức dậy, ở trong phòng rửa tay nhìn thấy những vết hôn anh lưu lại trên cổ mình, cô nhíu lông mày lại.
Rõ ràng muốn cự tuyệt anh, kết quả cuối cùng vẫn là bị anh ăn sạch…
Cô phát hiện mình đối với người đàn ông này, mình không có chút sức đề kháng nào hết.
Cao Thanh Thu đặc biệt mặc cái áo lông cao cổ màu