“Ừm.” Cao Thanh Thu nói: “Còn mang theo vị hôn thê của anh ta qua đây nữa.”
“Vị hôn thê?”
Cao Thanh Thu thấy chồng mình hiếu kỳ, nhịn không được bật cười, “Làm sao, anh có muốn nhìn mặt người ta không?”
Cô đoán chồng cô hẳn rất tò mò, dù sao quan hệ của hai người họ tốt như vậy.
Hoa Ngọc Thành nói: “Không muốn.”
Cao Thanh Thu ngồi xuống chỗ bàn học, lật sách xem bài tập, nói với Hoa Ngọc Thành: “Thứ sáu em có bài kiểm tra rồi mà giờ còn chưa học được gì vào đầu.”
Mỗi ngày vừa phải học vừa phải làm, lại còn bận rộn chuyện con cái, Cao Thanh Thu cảm giác mình bận rộn giống như con quay vô cực.
Hoa Ngọc Thành nói: “Đến đây anh xem nào.”
Cao Thanh Thu nhìn anh một cái, ngọt ngào cười cười, cầm lấy sách, sấn tới bên cạnh anh.
Gặp phải chỗ nào không biết, thuận tiện còn bảo anh giúp cô giảng một chút.
Cao Thanh Thu cảm giác Hoa Ngọc Thành giống như một kho bách khoa toàn thư, cái gì cũng biết, cô không cần đi đâu hết.
Cô vùi vào ngực Hoa Ngọc Thành, che kín chăn, xem sách một hồi,bởi vì Hoa Ngọc Thành uống thuốc nên ngủ thiếp đi, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Vào lúc này có người gõ cửa, Cao Thanh Thu suy đoán chắc là Hoắc Chấn Đông.
” Tôi ra mở cửa ngay.”
Cô buông sách xuống, mang dép đi về phía cửa, quả nhiên là Hoắc Chấn Đông, bên cạnh còn có Mộ Thập Thất đi theo sau, cô ấy đang ăn mặc quần áo của Cao Thanh Thu.
Mộ Thập Thất thay quần áo của Cao Thanh Thu, làm cho người ta có một cảm giác mới, Cao Thanh Thu thiếu chút nữa không nhận ra được.
Hoắc Chấn Đông thấy Cao Thanh Thu ngây ngốc, nói rõ rõ ý đồ, ” Cô ấy nói muốn dùng máy tính một chút, em có thể cho cô ấy mượn hay không?”
“Ồ, được chứ.” Cao Thanh Thu nói: “Máy tính ở thư phòng, tôi đi lấy cho.”
Nói xong, cô dẫn bọn họ đi thư phòng, Cao Thanh Thu đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Mộ Thập Thất cười hỏi: “Thanh Thu, cô nhìn cái gì thế?”
“Không có gì, chỉ là chị thay đổi như vậy, thiếu chút nữa tôi không nhận ra được.” Không còn là