Từ sân bay đi ra, Hoa Ngọc Thành mặc áo khoác ngoài, đem nhóc con ôm vào trong ngực, che đậy thật kĩ.
Mặc dù rất thích ăn giấm với tên nhóc con này, nhưng làm một người cha, vẫn sợ Bóng Đèn Nhỏ sẽ bị lạnh.
Trước Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh qua một lần, Cao Thanh Thu bận tâm đến mất ăn mất ngủ, cho nên Hoa Ngọc Thành hiện tại cũng sợ con lại bị bệnh.
Hoa Ngọc Thành đi ở phía trước, Cao Thanh Thu cùng Lý Sơn phụ trách trông nom hành lý.
Xe liền dừng ở cửa, Hoắc Chấn Đông phái xe tới đón bọn họ.
Đến Hoắc gia, bọn họ mới từ trên xe bước xuống, liền thấy Mộ Thập Thất và Hoắc Chấn Đông
Mộ Thập Thất đứng ở bên cạnh Hoắc Chấn Đông, mỉm cười nói: “Thanh Thu.”
Cao Thanh Thu nhìn thấy Mộ Thập Thất, trên mặt nhịn không được bật cười, “Đã lâu không gặp.”
Thật ra thì cũng không bao lâu, cũng mới nửa tháng không gặp.
Mộ Thập Thất cười lại, cùng Hoa Ngọc Thành lên tiếng chào hỏi.
Hoắc Chấn Đông ôm lấy nhóc bóng đèn nhỏ từ trong ngực Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu nhìn lấy hai người này, thật sâu cảm thấy mình không giống mẹ của đứa nhỏ này, Hoắc Chấn Đông mới giống.
Cô là một hủ nữ chính hiệu, nhìn hai người này, càng xem càng cảm thấy giống như một đôi.
Mộ Thập Thất nói với Cao Thanh Thu: “Vào đi thôi.”
Hai người hướng trong phòng đi vào.
Mộ Thập Thất nhìn lấy Cao Thanh Thu, ” Tôi nghe Hoắc Chấn Đông nói, cô sợ tôi tức giận à?”
Trên mặt cô ấy mang theo nụ cười hữu hảo, Cao Thanh Thu liền biết, cô ấy không có tức giận, nở nụ cười, ” Chị không tức giận là tốt rồi.”
Mộ Thập Thất nói với Cao Thanh Thu: “cô yên tâm, tôi đã sớm biết Hoắc Chấn Đông thích cô, người khác nói cái gì tôi cũng sẽ không để ý đâu! Tôi cũng không thích Hoắc Chấn Đông.”
Ngược lại, Mộ Thập Thất cảm thấy mình thân thiết với Cao Thanh Thu hơn nên nghĩ gì nói đấy.
Cao Thanh Thu nhìn cô ấy, có chút không hiểu, ” Chị không thích anh ta ư? Nhưng hai người đã đính hôn rồi cơ mà.”
“Đều là ba mẹ tôi sắp đặt, tôi là người không có nhân quyền ở trong nhà nhất, không nghe cũng không được.”
Nghe Mộ Thập Thất nói như vậy, Cao Thanh