Ôn Lương cắn môi dưới, không biết nên giải thích với anh như thế nào, đành phải hối hận vì đã gọi một hồi.
“Không có gì sao?”
Giọng nói của Phó Ngự Phong đột nhiên truyền đến, khiến cho Ôn Lươngđang suy nghĩ sợ hãi
dừng lại, nhanh chóng nói:
” Cỏ có, tôi…tôi muốn nói với anh… Chú tôi có thể sẽ gọi điện cho anh muốn anh cuối tuần này đến nhà tôi ăn cơm. Nếu anh không muốn, có thể … có thể …”
” ừm, tôi biết rồi.”
Trước khi ôn Noãn nói xong, Phó Ngự Phong đã trực tiếp cúp máy, lúc cô kịp phản ứng nhìn lại màn hình điện thoại di động đã tối sầm lại, cô nhận ra mình vừa bị tên đàn ông cẩu này cúp máy!
Ôn Lương tức giận cất điện thoại,
vô cùng hối hận, cô thật sự không nên gọi cuộc điện thoại này, để cho tên đàn ông cẩu kia tự mình đi ứng phó với cả nhà chú đi thôi!
Ôn Lương tức giận trờ lại phòng làm việc, Vương Hâm thấy cô có tâm trạng không tốt, vội hỏi cô:
“Lương Lương , cô sao vậy? Sao đi ra ngoài một chuyến lại tức giận như vậy? Ai chộc giận cô?”
Ôn Lương ảm đạm, rút ra cười nghiến ráng nghiến lợi:” Một tên khốn kiếp!”
ôn Lương bị Phó Ngự Phong cúp máy, tâm tình cả ngày chán nản không làm chuyện gì được, về đến nhà liền cầm cọ vẽ lên, dốc hết tâm sức cho việc sáng tác, chỉ để vứt bỏ những điều không vui trong ngày bên ngoài bầu trời.
Ngày thứ bảy, ôn Như Mộ sáng sớm đã gọi điện cho ôn Lương, nửa đe dọa nửa cầu xin để cô về nhà ăn cơm buổi tối. ôn Lương thở dài, trong lòng không khỏi nghiến răng nghiến lợi, một hồi mới vừa lòng đồng ý.
Ôn Như Mộ vừa lòng cười một tiếng, giống như cha hiền dặn cô:
“Nhớ gọi điện thoại cho Ngự Phong, đều là người trong gia đình. Cũng không thể để sau này gặp mặt mà không biết là người thân được?”
Ôn Lương cáu kỉnh không thôi, muốn từ chối, lại sợ ôn Như Mộ quấn lấy không tha, nóng nảy nói:
“Cháu chỉ có thể hứa với chú là tối nay sẽ bảo anh ta về nhà ăn cơm. về phần anh ta có về hay không, cháu không thể đảm bảo. Chú đừng đặt hết hy vọng vào cháu.”
Ôn Như Mộ nghe giọng điệu của
cô rất không vui, nhưng biết mình không thề đắc tội với ôn Lương vào lúc này, vì vậỵ ông ta chỉ có thể khô khan chào hỏi.
Sau khi cúp điện thoại, ôn Lương ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại di động, nghĩ đến sắp trỏ’ về nhà nhìn ôn Noãn kia,