Khổng Tự Bạch người như một người áo trắng, nghe thấy ý của cô lập tức chỉ mỉm cười rồi bước xuống bậc thang:
“Ôn tiểu thư, không cần cảm ơn tôi, bức tranh của cô thực sự rất xuất sắc. Ngay cả Phó tiên sinh luôn trầm mặc cũng hết lời khen ngợi cô không dứt miệng!”
Phó tiên sinh? Phó Ngự Phong?
ôn Lương cau mày, ôn hòa cười nói.
“Không biết nếu có cơ hội, tôi có thể mời Khổng tiên sinh một bữa không?”
Khổng Tự Bạch giật mình, không nhịn được bật cười:
“Ôn tiểu thư, nếu không phải đã biết cô cũng là một họa sĩ xuất sắc, tôi thậm chí sẽ nghĩ cô là một người hâm mộ của tôi đó.”
Cũng không phải như vậy, từ đầu chuyến bay, tất cả các loại trùng hợp không hề bị gián đoạn, và
bây giờ còn muốn mời anh ta đi ăn cơm, cực kỳ giống những gì fan cuồng của anh ta có thể làm ra.
Ôn Lương bật cười, hôm nay cô cười rất nhiều, hiển nhiên bức tranh đạt điểm cao khiến cô cảm thấy rất vui.
“Làm sao Khổng tiên sinh biết tôi không phải ían của anh?”
Khoong Tự Bạch không ngạc nhiên về câu trả lời của cô. Cô gái nhỏ này đã nói trên máy bay rằng cô thích anh, chỉ đơn thuần bởi vì tranh của anh ta mà thôi.
“Có thể cùng nhau ăn cơm, tôi mời Ôn tiểu thư.”
Ôn Lương nhanh chóng từ chối:
“Khổng tiên sinh, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi, không có chuyện gì khác!”
Khổng Tự Bạch cười nói:
“Tôi biết, nhưng đối với tôi mà nói, đào được kho báu họa sĩ so với nhận được lời cảm ơn còn lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa, loại chuyện không thân sĩ như để con gái thanh toán sao tôi có thể làm được!”
ôn Lương bị lời nói của anh ta làm cho buồn cười:
” Khổng tiên sinh thật là một người đàn ông hài hước. Nếu ai được anh thích, người đó nhất định rất hạnh phúc.”
Khổng Tự Bách tấm tắc gật đầu:
“Vậy thì người thực sự hạnh phúc đó nhanh đến đi thôi! Tôi cũng đã cô đơn quá lâu rồi!”
Ôn Lương tinh quái nói:
” Nào, nói không chừng người đó ở ngay bên cạnh Khổng tiên sinh
đó?”
Khổng Tự Bạch nhìn cô gái trước mặt, bộ dáng tươi cười này cực trông kỳ giống như một bông sen mới nở trong nước, đôi mắt như chứa đựng cả dải ngân hà, được bao phủ bởi ánh sáng linh linh. Anh ta nhìn thấy vậy tâm trí không khỏi khẽ động.
Ôn Lương và Khổng Tự Bạch cùng nhau đến một nhà hàng Pháp trong thành phố.
Khổng Tự Bạch là một người vô cùng ôn hòa và hài hước, khi đi ăn với anh ta sẽ luôn có một loại
cảm giác hận thời gian không thể trôi chậm một chút.
Đặc biệt là sau khi biết ôn Lương là “Vạn Thọ”, Khổng Tự Bạch dường như đã mở lòng hơn với cô, cả hai luôn nói về những bức tranh hiện thực.