Bên cạnh cô là Khổng Tự Bạch, người lo lắng cô đang đi một mình, tự mình cầm hai chai nước, đứng sang một bên và nhìn cô dịu dàng.
Sau khi Ôn Lương quay xong Rubik’s Cube, cô chợt nhớ tới Khổng Tự Bạch đang ở bên cạnh mình, cô vội cất máy ảnh đi, có chút ngượng ngùng bước tới và nói với anh ta:
“Em xin lỗi anh Tự Bạch, vừa rồi em chụp ành có chút nhập tâm.”
Khổng Tự Bạch thờ ơ lắc đầu, đưa cốc nước đã cầm từ lâu cho Ôn Lương, tao nhã cười:
” Anh hiếm khi thấy một cô gái nào như em mà cuồng nhiệt về cái gì đó như vậy. ”
ôn Lương xấu hổ sờ sờ đầu.
“Không, em chỉ thích chụp ảnh và vẽ tranh. Em thích giới thiệu những thứ đẹp đẽ cho mọi người, vì vậy em thích vẽ tranh và nhiếp ảnh.”
Khổng Tự Bạch gật đầu, lấy khăn tay từ trong túi ra và đưa cho cô:
“Em lau mồ hôi đi, nhìn em rất nóng!”
Ôn Lương nhìn chiếc khăn tay trong tay, xấu hổ trả lời:
” Anh Tự Bạch, chiếc khăn tay
này là vật dụng cá nhân cùa anh, em không cần nữa, thời tiết lạnh như vậy, em vừa ra mồ hôi nhiều như vậy thôi, chứ sẽ lập tức tan ngay.”
Khổng Tự Bạch có một sự kiên trì hiếm có.
“Cầm lấy, mau lau đi, là vì trời lạnh, như vậy mới dễ bị cảm nhất!”
Ôn Lương nghe vậy vươn tay cầm lấy khăn tay, ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với Khổng Tự Bạch:
“Cảm ơn, Anh Tự Bạch! ”
Đầu óc Khổng Tự Bạch nổ tung, trong đầu anh ta hiện lên một câu:
Đột nhiên, như gió xuân thổi qua, hàng nghìn cây lê nở hoa.
Anh ta cúi đầu cười, trước mặt là một cô gái xinh đẹp như vậy, sự phản kháng của anh ta gần như vô dụng.
Khổng Tự Bạch cùng ôn Lương đi xung quanh Cube của Rubik, Ôn Lương vừa mới cất camera, Khổng Tự Bạch đã đi tới quơ quơ
điện thoại trong tay:
“Anh tìm thấy một ngôi làng dân gian ở lân cận, em có muốn đi ăn bữa cơm và đi dạo không ? ”
“ Thôn dân gian? ”
Ôn Lương ánh mắt đột nhiên sáng lên.
“Được, được rồi,chúng ta đi thôi!”
Nói xong , cô bước tới kéo Khổng Tự Bạch về phía trước. Khổng Tự Bạch cười, kéo cô trờ lại, và nói:
Lương, hiện tại là giờ ăn cơm, thôn dân tộc chúng ta buổi chiều đi cũng kịp. Trước đó, chúng ta ăn cơm cho no bụng trước đã?”
Ôn Lương rất ngạc nhiên, bất ngờ nở nụ cười e thẹn, nói với Khổng Tự Bạch:
“Anh Tự Bạch, anh xem em này, em kích động đến quên tất cả mọi thứ. Chúng ta nhanh đi ăn thôi, hoàn cảnh ờ khu này hẳn là có rất nhiều món ăn ngon.”
Khổng Tự Bạch không để ý chút nào, mỉm cười nhẹ gật đầu:
“Được!”
Hai