“Phó tiên sinh làm việc thật không quân tử! A Lương bởi vì lòng hiếu thuận của anh mới bán tranh cho anh, anh lại lừa gạt cô ấy,
còn hại cô ấy từ bỏ cuộc thi!
Thật sự là hơi quá đáng!”
Phó Ngự Phong cười nhẹ:
” Lừa gạt? Tôi không bao giờ gạt người.”
Ôn Lương chỉ muốn trợn mắt nhìn anh xen thường, cũng không gạt người, haha!
“Nhưng thật ra cô ôn Lương, có phải vì chữ hiếu của tôi mà cô ấy bán bức tranh cho tôi hay không, cô ấy phải biết rõ nhất!”
Hơi thở của Ôn Lương trờ nên
nặng nề hơn một chút. Giờ phút này, cô hít một hơi thật sâu và kéo Khổng Tự Bạch nói:
“Anh Tự Bạch, đi thôi, đừng bận tâm đến tên tiểu nhân đê tiện này!”
Tiểu nhân đê tiện?
Phó Ngự Phong hai mắt tối sầm, nhìn chằm chằm ôn Lương phía sau Khổng Tự Bạch, cảnh cáo trong mắt hiện lên rất rõ ràng.
Ôn Lương đã tính ra rõ ràng rồi, anh nhất quyết không buông tha cho cô, cô có nhượng bộ quá nhiều cũng vô ích.
Khổng Tự Bạch vẫn còn rất tức giận, nhưng thấy ôn Lương liên tục thuyết phục mình, cho rằng cô là nạn nhân thực sự của vụ việc này, anh ta gật đầu:
“Được rồi, A Lương, nghe lời em. Đối với một người như vậy, anh
cũng không còn gì để nói nữa!”
Ôn Lương bước tới thu dọn đồ đạc, điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói với Khổng Tự Bạch:
” Anh Tự Bạch, đi thôi!”
Phó Ngự Phong bình tĩnh nhìn hai người đi khỏi, rồi lên tiếng trầm giọng hỏi thôn trưởng bên cạnh:
“Hai người này ở trongthôn làm cái gì?”
Thôn trưởng kinh hãi.
“Tôi không biết, hẳn là tới để lấy cảnh. Nhưng rất hiếm khi có người đến đây vào tháng 11.”
Phó Ngự Phong chế nhạo, “Lấy cảnh sao …”
Khổng Tự Bạch và ôn Lương không đi bao xa thì tim được nhà trọ, hai người một người một phòng, chủ phòng hơi ngạc