“Đừng tưởng rằng tôi không biết, có phải là anh bảo cả thôn không được cho chúng ta thuê phòng đúng không! Có phải là do anh dặn không cho xe đi ra khỏi thôn đúng không! Anh làm tất cả chuyện này đều không phải chỉ để ép tôi lên xe sao!”
Phó Ngự Phong lười biếng liếc cô một cái, không trả lời câu hỏi
của cô, mà gõ ngón tay lên đầu gối, nhíu mày:
” Một người phụ nữ đã có gia đình, lại đi du lịch riêng với một người đàn ông nước ngoài, còn cùng nhau qua đêm, ôn Lương, cô cảm thấy tôi so với cô tốt lắm sao?”
Vẻ mặt Ôn Lương thay đổi:
” Anh đừng nói bậy! Anh Tự Bạch và tôi không xấu xa như anh nói!
Phó Ngự Phong khẽ khịt mũi.
” Không có xấu xa như vậy? Cô cứ một tiếng anh Tự Bạch này anh Tự Bạch nọ mà gọi, ai mà tin được? Hay là cô cho rằng gia đình chú thím sẽ ủng hộ cô vô cớ?”
Ôn Lương sững người, đột nhiên không hề cáu giận, im lặng .
Phó Ngự Phong thấy hối hận vi lời vừa nói ra, thấy vẻ mặt sững sờ của Ôn Lương, anh ho nhẹ một tiếng, rụt cổ nói:
“Ngày mai lập tức trở về Trung Quốc! Đừng quanh quẩn bên ngoài!”
ôn Lương trợn to hai mắt.
“Phó Ngự Phong, chúng ta là hôn nhân trên hình thức, hữu danh vô thực, anh dựa vào cái gi mà quản tôi?”
Phó Ngự Phong chế nhạo.
“Dịch Phàm, dừng lại, ném cô ấy xuống!”
Ôn Lương:!
Dịch Phàm bị gọi tên không dám ngoảnh lại, vờ như không nghe thấy.
“Không phải cô nói tôi dựa vào cái gì mà qản cô sao? Tôi mặc kệ cô, xuống cho sói ăn!”
Ôn Lương ngồi không nhúc nhích, lái xe cũng không dám dừng lại, chỉ giảm tốc độ lái xe trên một con đường xấu.
“Phó Ngự Phong, anh hơi quá đáng rồi!”
Ôn Lương không nhịn