Lông màyÔn Tranh Hữu vẫn chưa giãn ra, ông nhìnÔn Lương:
“Lương Lương, ông nội biết con thích vẽ tranh, nhưng mà chuyện của công ty con cũng phải để tâm một chútđó, có biết không?”
Ôn Lương cười, gật đầu một cách trịnh trọng.
“Con biết rồi mà, ông yên tâm đi. Ngày thường ở nhà ông phải lo giữ gìn sức khỏe, nếu nhớ con ông cứ gọiđiện cho con nhé…”
Ôn Tranh Hữumỉm cười vỗ vỗ tay cô, đột nhiên nghiêng người nói thầm:
“Có phải Lương Lương sợ thằng nhóc nhà họ Phó đột nhiên đến đây chạm mặt con nên con xấu hổ đúng không?”
Mặt Ôn Lương đỏ bừng nhưng lại sợ bị Ôn Tranh Hữu trêu ghẹo liền vội vã xua tay:
“Ông nội, con không có, ông đừngđoán mò.”
Mặc dù Ôn Tranh Hữu không tin nhưng ông vẫn cười tít mắt xua tay:
“Được rồi được rồi, vậy con cứđi làm việc của con đi, hôm nay ta sẽ sai người tìm tên nhóc nhà họ Phó đến đây bàn bạc chuyện này với cậu ta.”
Ôn Lương cúi đầu, ấpúng “Dạ” một tiếng rồi mỉm cười nói:
“Ông à, vậy con đi đây!”
Ôn Tranh Hữu khoát khoát tay, đưa mắt nhìn theo Ôn Lương rời khỏi ngôi nhà cổ.
Mãi đến khi bóng lưng củaÔn Lương biến mất không còn nhìn thấy nữa, Ôn Tranh Hữu mới dặn dò quản gia phía sau lưng:
“Gọi cho thằng nhóc nhà họ Phó một cuộcđiện thoại, nói rằng tối nay ta mời cậuấy cùngăn một bữa cơm.”
Quản gia khom người “Dạ” một tiếng rồi vội vãđi vào phòng.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà cổ, nụ cười trên mặtÔn Lương lập tức vụt tắt, ở trên đường, cô lục tìm tin tức về người có tên Phó Ngự Phong này, thông tin về con người này ở trên mạng không có nhiều, chỉ biết anh ta là một người tàn phế.
Là một người tàn phế…
Ôn Lương cười nhạt, uể oải quay về căn hộ của mình, cô còn chưa kịp ngồi xuốngđã nhận được cuộcđiện thoại củaÔn Như Mộ.
“Chú.”
Ôn Lương mở lời. Sau khi trải