Lưu Ly từ bệnh viện trở về, thấy trong nhà không có gì bất thường nên cô cũng không hiểu lý do vì sao Mai Anh tự nhiên lại ôm bụng đau đớn chạy ra khỏi nhà như vậy.
Cô chỉ biết, lúc này cô đang rất lo lắng cho Mai Anh, rất không vừa lòng với anh trai.
Mai Anh đi rồi, sau này sẽ chẳng quay về nữa, Lưu Ly cũng không muốn ở đây sống chung nhà với Dương để rồi mỗi lần nhìn thấy anh, những gì đau khổ Mai Anh phải chịu lại hiện hữu trong đầu cô.
Vậy nên, cô quyết định quay về nhà mình ở… Cô không thể tha thứ cho những việc anh trai đã làm.
Về phần Dương, sau khi anh thành công giải quyết vấn đề của mình, cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng, quay về sống vui vẻ với Mai Anh.
Nhưng… ngày anh trở về, không thấy Mai Anh đâu, anh lo lắng hỏi Lưu Ly:
- Mai Anh đâu? Anh hỏi em Mai Anh đi đâu rồi?
Lưu Ly căm phẫn nhìn anh, cô nắm tay dùng hết sức lực của mình đánh lên người anh, cô nói:
- Anh tìm cô ấy làm gì nữa? Cô ấy ghét anh rồi, không muốn gặp anh nữa, anh vừa lòng chưa.
Anh đi tìm con Ngọc mà yêu đương với nó, để cho Mai Anh được yên đi.
Anh làm tổn thương cô ấy chưa đủ sao?
Dương không quan tâm Lưu Ly nói.
Anh chỉ muốn biết duy nhất một điều là cô đang ở đâu, cô đi đâu rồi, tại sao không đợi anh về?
Dương hỏi lại:
- Mai Anh đâu, em nói đi?
- Mai Anh nói với em, anh và cô ấy đã ly hôn, cô ấy không muốn có quan hệ gì với anh nữa, bảo anh đừng tìm cô ấy nữa, cô ấy sẽ không để anh tìm thấy đâu.
- Tại sao em lại để cô ấy đi, tại sao không giữ cô ấy lại?
Lưu Ly cười nhạt, cô không hiểu anh trai mình đang suy nghĩ gì nữa.
Chẳng phải chính anh là người đã phản bội cuộc hôn nhân của mình sao? Chẳng phải anh đã cùng Mai Anh kí đơn ly hôn sao? Tại sao bây giờ anh còn bày ra bộ mặt đau khổ, tuyệt vọng cho ai xem?
Cùng lúc đó, Phong biết được tin Dương trở về, liền đến nhà tìm anh.
Nhưng còn chưa vào đến nhà đã thấy tiếng cãi nhau của Dương và Lưu Ly.
Bước chân của Phong nhanh hơi, đi vào trong nhà.
Lưu Ly nước mắt lưng tròng, cô nói:
- Anh căn bản không xứng với cô ấy, anh không đáng được cô ấy yêu đâu…
Đầu Dương đang gục xuống, nghe xong những lời Lưu Ly nói anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào em gái, đáy mắt đều chuyển thành màu đỏ như rực lửa.
Phong thấy được trong ánh mắt của Dương như bắn ra những tia lửa muốn thiêu đốt đối phương, Phong vội lên tiếng:
- Hai anh em có gì bình tĩnh nói chuyện, không lên lớn tiếng như vậy.
Lưu Ly không hề sợ ánh mắt của Dương, cô nói với Phong:
- Em không còn gì để nói với anh ấy nữa.
Chuyện anh ấy tự gây lên, bản thân anh ấy tự chịu.
Đừng có nghĩ đến chuyện tổn thương người khác xong lại quay ra như không có chuyện gì.
Phong nhẹ giọng nhắc nhở:
- Em không nên nói như vậy, thật ra Dương làm như vậy…
Phong đang muốn giải thích giúp Dương, nhưng lúc này anh lại lên tiếng cắt ngang:
- Phong… cùng tao đi tìm Mai Anh.
Nói xong Dương cầm lấy chìa khóa xe muốn đi tìm cô, nhưng Lưu Ly lại kéo tay anh lại.
- Tại sao anh lúc nào cũng chỉ làm theo ý mình, tại sao không tôn trọng quyết định của cô ấy? Anh còn muốn tìm cô ấy làm gì?
Dương không để ý lời Lưu Ly, anh gỡ bàn tay em gái ra khỏi tay mình, cất bước muốn rời đi.
Lưu Ly không còn cách nào khác, cô đau đớn quỳ xuống dưới sàn nhà mà khóc lóc van xin anh:
- Em xin anh, để Mai Anh được sống cuộc sống cô ấy chọn đi.
Cô ấy ở bên anh đã đau khổ lắm rồi.
Anh không muốn cô ấy sống hạnh phúc sao?
Phong thấy Lưu Ly như vậy, liền đi đến đỡ cô lên, nhưng lúc này Lưu Ly chẳng để ý đến gì nữa, cô chỉ muốn giữ đúng lời hứa với Mai Anh.
Cô cũng biết, gia đình Mai Anh sẽ không tha thứ cho anh, càng không để anh có bất kì dây dưa nào với Mai Anh nữa.
Hành động của Lưu Ly khiến Dương có chút sững sờ.
Em gái trước nay luôn là người tự cao, cô sẽ chẳng dễ dàng gì mà cầu xin người khác, càng không đau đớn khóc lóc quỳ gối như thế này.
Bàn tay to lớn của Dương đập mạnh vào cánh cửa.
Đôi mắt màu đen sắc bén cùng màu đỏ rực giờ đã kìm trong cơn đau đớn không nguôi.
Giờ khắc này anh rốt cuộc cũng đã hiểu rõ một điều, bị một người rời bỏ là đau lòng đến mức nào?
Vì sao lại như vậy? Anh đã cố gắng về sớm hơn dự định, tại sao cô không đợi anh?
Dương đi đến đứng trước mặt Lưu Ly, anh đau lòng nhìn đứa em gái anh thương yêu nhất vì muốn ngắn cản anh mà không màng đến sự tự tôn của mình.
Anh cúi người đỡ Lưu Ly dậy, giọng nói trầm ngâm:
- Anh không tìm cô ấy nữa… Nếu Mai Anh đã muốn rời đi anh có phải là nên chiều theo ý cô ấy không?
Phong ngẩn người ra nhìn Dương, không tin được Dương lại lựa chọn buông tay.
Lưu Ly nghe Dương nói vậy