Ngày hôm sau, khi trở về nhà, Mai Anh mới biết gia đình cô giàu có như thế nào.
Lúc gặp người thân ở Đà Nẵng, nhìn cách ăn mặc của họ cô cũng biết là gia đình khá giả, nhưng không ngờ gia đình cô lại giàu có đến vậy.
Thì ra ba cô là giám đốc của một bệnh viện nổi tiếng ở Hà Nội, mẹ cô là một nhà ngoại giao nhưng bà cũng đã xin nghỉ được hai năm nay, còn Mai Diên đang là sinh viên năm nhất của trường Đại học Ngoại Thương.
Bây giờ Mai Anh mới hiểu tại sao chị gái cô lại muốn trở thành nhà ngoại giao cao cấp.
Diên dẫn Mai Anh lên phòng ngủ, khi cửa phòng mở ra Mai Anh nhìn thấy bức ảnh lúc nhỏ của mình được phóng to treo trên đầu giường.
Bất giác khiến cho cô có cảm giác ấm áp, tràn ngập không khí quen thuộc không hề xa lạ.
- Đây là phòng ngủ của em, bao nhiêu năm nay vẫn để trống, nhưng ba mẹ và chị hàng ngày đều quét dọn phòng sạch sẽ, chỉ đợi em về có thể dùng được ngay.
Quét tầm mắt xung quanh căn phòng, ánh mắt Mai Anh dừng lại phía kệ tủ.
Ở đây có rất nhiều hộp quà, Mai Anh đi đến cầm lấy một hộp nhỏ.
Diên cũng theo phía sau cô, lúc này lên tiếng giải thích:
- Đó là quà sinh nhật của ba mẹ và chị tặng cho em trong những năm qua đó.
Nhìn qua ở đây cũng phải hơn 50 phần quà lớn nhỏ, nghe Diên nói như vậy thì Mai Anh thoáng chút giật mình mà hỏi chị gái.
- Dạ… nhiều như vây sao ạ?
Diên cầm lấy một hộp quà nhìn có vẻ cũng đã có từ rất lâu, giọng nói mang theo ý cười, nhớ về quá khứ:
- Khi em mất tích lúc đó chị cũng mới chỉ 4 tuổi.
Chị nhớ mang máng lúc đó không tìm được em ba mẹ đều rất buồn, mẹ dường như chẳng còn thiết tha gì nữa… Đây là món quà sinh nhật đầu tiên mẹ mua cho em khi em không có bên cạnh chúng ta.
Mai Anh đưa tay nhận lấy hộp quà trên tay Diên, cô từ từ mở ra, bên trong đó là một con búp bê mặc váy trắng rất đẹp.
- Lúc đó còn nhỏ chị chẳng biết gì, cứ thấy có quà là thích, là đòi cho bằng được.
Khi đó mẹ không cho chị động đến hộp quà của em, chị đã khóc một trận rất lớn, ba phải dỗ chị rất lâu.
Sau này khi chị lớn hơn một chút, có thể ghi nhớ, lúc ba kể lại cho chị biết, chị thấy mình thật là hư quá rồi.
- Trẻ con ai cũng vậy mà chị.
Diên nhìn Mai Anh cười, nhưng đôi mắt có vẻ rất ảm đạm.
- Năm chị học lớp một, chị có hỏi ba rằng tại sao ba mẹ lại mua quà để ở phòng em, thì ba nói với chị: đợi đến khi em trở về thì sẽ mở quà ra xem, ba mẹ không muốn ngày sinh nhật hay dịp lễ mà em không được nhận quà… Về sau, mỗi lần đến sinh nhật em hay là thấy cái gì đẹp chị cũng đều mua cho em.
Vậy mà phải đợi 14 năm sau em mới có thể tìm lại được em…
Nghe Diên nói, lúc này mắt Mai Anh cũng đã được bao phủ bởi một màn sương, cô không thể tượng tưởng được mà cũng không muốn tưởng tượng ba mẹ và chị cô đã phải nhớ mong chờ đợi cô trở về như thế nào.
Giọng nói Mai Anh có chút nghẹn lại, cô nắm lấy bàn tay của Diên, đau lòng nói:
- Em về rồi, sau này chị và ba mẹ không cần phải để quà ở đây nữa, mà phải đưa tận tay cho em đó.
- Ừ, sau này chúng ta cùng nhau đi chọn những thứ mình thích, được không?
- Còn phải chọn cho ba mẹ nữa.
Diên ôm cô vào lòng, cả hai chị em cứ như vậy mà khóc.
- Bây giờ chị cùng em mở quà nhé!
- Vâng, em cũng muốn xem.
Mỗi một phần quà đều có thiệp chúc mừng, Mai Anh cầm thiệp lên mở ra xem, đập vào mắt cô là bức thiệp của ba cô, tiếp đến là của mẹ và chị gái.
Nội dung của bức thiệp cũng có cái giống nhau, cũng có cái khác nhau.
Ba cô lúc nào cũng một kiểu: "Chúc con gái út của ba tuổi mới mạnh khỏe, xinh đẹp, sớm về với gia đình con nhé!"
Mẹ cô thì mỗi năm đều khác, trong đó có một tấm thiệp khiến cô đọc mà không cầm được nước mắt.
Trong thiệp bà viết: "Con gái yêu, lại một năm nữa sinh nhật của con ba mẹ và chị đều không ở bên cạnh con, con có trách ba mẹ không?...!Để con mất tích bao nhiêu năm nay mẹ thật là không đáng làm một người mẹ tốt… Mẹ không cầu gì cả chỉ mong con ở