Được sự cho phép của ba mẹ và chị gái, Mai Anh vui đến không tả nổi, cô lập tức đi làm hồ sơ xin việc.
Mai Anh không nộp hồ sơ cho phòng nhân sự, mà cô tới công ty đã muốn gặp Phạm Minh Dương.
Cô nghĩ Dương đang có ý với mình, anh chắc chắn sẽ không từ chối.
Vào đến đại sảnh, lễ tân nhận ra Mai Anh là vợ của Phạm Minh Dương, lập tức ấn tháng máy mời cô lên phòng Tổng giám đốc.
Thấy mọi người trong công ty có vẻ khép lép với mình, Mai Anh có chút không hiểu, nhưng cô cũng không quá quan tâm, chuyện mà cô để ý lúc này là được vào công ty làm việc, được gặp mặt Phong.
Thật ra, trước khi Mai Anh đến công ty làm việc, Dương đã thông báo với toàn thể nhân viên trong công ty biết đến sự xuất hiện của cô.
Anh cảnh cáo nếu ai dám ăn nói linh tinh trước mặt Mai Anh, anh thề sẽ không để người đó được sống yên ổn.
Nhân viên trong công ty đều biết Dương vốn lạnh lùng cũng không kém phần tàn khốc, lời anh nói được sẽ làm được, không phải là để đe dọa.
Tại phòng làm việc của Dương, anh đứng bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn thành phố đông đúc xe cộ đi lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, biết người đến là Mai Anh, anh tự mình đi đến mở cửa cho cô.
Mới hôm qua còn tỏ thái độ xa cách với Dương, nhưng hôm nay Mai Anh nhìn thấy Dương liền niềm nở nở nụ cười tươi:
- Em chào anh nhé.
Được Tổng giám đốc mở cửa cho thật vinh dự.
Dương bị lời nói của Mai Anh làm cho phải bật cười, anh đóng lại cửa phòng, giả vờ hỏi cô:
- Em đến đây làm gì vậy? Nhớ anh lên tìm gặp sao?
Mai Anh tự nhiên đi đến ghế ngồi xuống, cô giơ tài liệu lên nói:
- Anh ảo tưởng thế, em đến xin việc.
- Xin việc thì nộp đơn dưới phòng nhân sự, em mang đến tận phòng anh làm gì?
- Ơ… tại em quen anh mà, nộp phòng nhân sự làm gì cho lâu ạ, nộp cho anh là được đi làm luôn rồi.
Dương ngồi xuống ghế, cố ý chêu cô:
- Anh không nói là nhận em mà.
Mai Anh tròn mắt nhìn anh hỏi:
- Anh dám không nhận?
- Em xem có ai đi xin việc mà vào phòng Tổng giám đốc tự nhiên như ở nhà như em không? Chưa kể đến việc còn tỏ thái độ, bây giờ còn dọa anh nữa đây.
Nhận nhân viên như em vào làm việc chắc anh tôn em lên làm sếp.
Mai Anh cong môi lên, cô đứng dậy nói:
- Vậy thôi, em đi về.
Nghe vậy Dương lập tức kéo lấy tay áo Mai Anh mà nói:
- Anh đùa tí thôi mà… về thật đấy à?
- Anh nói không nhận thê, em ở lại làm gì?
Dương lấy hồ sơ trên tay Mai Anh, vội nói:
- Anh nhận.
- Hihi, vậy anh cho em vào vị trí nào mà được gần anh Phong đẹp trai nhé.
Miệng đang cười, nghe Mai Anh nhắc đến tên Phong, mặt anh liền nghiêm nghị, tuyên bố:
- Không! Anh sắp xếp em làm thư kí rồi.
- Ơ, nhưng em không muốn làm thư kí, em có chuyên môn gì đâu, anh cho em làm gì dễ dễ để gần anh Phong thôi nhé.
Dương bực bội đưa lại hồ sơ cho Mai Anh:
- Không làm thư kí thì đi về, anh không nhận chức vụ khác.
Vì muốn được nhìn thấy Phong nhiều hơn, Mai Anh đành thỏa hiệp:
- Làm thì làm, đến lúc công việc của anh bị ảnh hưởng, công ty tổn thất đừng có mà đổ lỗi cho em.
- Chiều em có thể đến công ty làm rồi.
Vị trí của em, ngồi luôn trong phòng cùng anh.
Trước giờ xem phim Mai Anh chưa từng thấy thư kí nào mà lại ngồi chung một phòng làm việc với Tổng giám đốc.
Cô cáu kỉnh nói lại:
- Này, anh đừng có vì thích em mà đưa ra những yêu cầu quá đáng nhé.
- Vậy giờ em làm hay về?
- Làm…
Nếu không phải vì muốn gặp Phong, cô còn lâu mới nhịn anh.
Mai Anh miệng lẩm bẩm nói lí nhí không để Dương nghe thấy:
- Đồ đáng ghét, nhớ đấy, có ngày tôi cho anh biết đời.
- Em nói cái gì đấy nhỉ, anh nghe không rõ?
Bị Dương hỏi, Mai Anh giật mình chối bay chối biến:
- Em có nói gì đâu.
Tai anh chắc bị sao rồi đấy?
- Ở lại đây tí đi ăn với anh.
- Không!...!À mà có anh Phong đi cùng thì em đi.
Dương có chút bực mình, anh gắt gỏng:
- Em nhắc đến thằng đó ít thôi, đừng làm anh không vui.
- Được rồi, nể mặt anh nhận em vào làm, em cho phép anh mời em một bữa.
Lời nói của Mai Anh khiến anh không thể không cười, anh đưa tay lên trán đập đập vào đầu hai cái.
Dương đến chịu tính cách này của cô, cãi thì không ai bằng.
Đột nhiên tầm mắt của Mai Anh dừng trên hai chiếc nhẫn ở bàn tay Dương, Mai Anh tò mò hỏi:
- Sao anh lại đeo nhẫn cặp vậy ạ?
Gặp lại nhau lần này là lần thứ tư nhưng bây giờ Mai Anh mới để ý kĩ đến Dương.
Nghe Mai Anh hỏi vậy, Dương đút tay vào túi quần, anh nói:
- Anh muốn đợi đến lúc gặp được người thích hợp thì lấy ra đeo cho cô ấy luôn.
Mai Anh đi đến kéo tay anh ra, cô nói:
- Cho em xem một tí, anh giấu làm gì?
Đến khi nhìn kĩ chiếc nhẫn, trong đầu Mai Anh lại thoáng qua hình ảnh mờ ảo của một bàn tay con trai đeo nhẫn lên bàn tay một cô gái.
Mai Anh nhíu chân mày, cô chạm tay lên chiếc nhẫn hỏi Dương:
- Tại sao, em có cảm giác như đã nhìn ở đâu rồi nhỉ?
Dương không trả lời câu hỏi của Mai Anh, anh hỏi lại:
- Em thích không, anh cho em một chiếc này.
Mai Anh hất nhẹ tay anh ra, cô nói:
- Em không cần.
Anh bảo anh để tặng cho người thích hợp mà, cho em làm gì?
- Anh thấy em rất thích hợp với anh.
- Anh còn nói linh tinh nữa, em đi về đấy, không đi ăn nữa đâu.
- Được rồi! Em ngồi đây đợi anh, xong việc anh đưa em đi.
- Ok.
Dương ngồi làm việc nhưng chốc chốc anh lại đưa mắt nhìn Mai Anh đang ngồi dựa lưng vào ghế nghịch điện thoại.
Anh không biết, nếu cô nhớ lại, cô có ghét bỏ anh không?
- --
Chức vụ của Mai Anh trong công ty vốn chỉ để làm màu.
Mọi công việc của thư kí Dương đều giao cho Thắng làm, hoặc là anh tự mình xử lý.
Việc của cô chẳng có gì khó khăn, đến công ty chỉ để anh sai vặt hoặc đọc lại mấy bản tài liệu của