Sang tuần, Dương cùng mẹ và em gái sang nhà hỏi cưới Mai Anh.
Dù trong lòng không muốn nhưng Dương cũng không còn cách nào khác để từ chối.
Ngược lại anh còn đóng kịch với Mai Anh trước mặt ba mẹ cô rất giỏi, giống như hai người yêu nhau rất thắm thiết.
Quan sát biểu hiện của Dương đối với Mai Anh yêu thương, ân cần quan tâm, ba mẹ cô cũng không quá lo như lúc ban đầu.
Mẹ Dương tươi cười nói với ba mẹ Mai Anh:
- Hôm nay gia đình tôi sang là xin phép anh chị cho thằng Dương nhà tôi được cưới Mai Anh về làm vợ.
- Chúng tôi có nghe Mai Anh nói về hoàn cảnh của gia đình chị.
Nếu như chúng nó yêu nhau thật lòng, thì chúng tôi cũng không có gì phản đối.
- Anh chị yên tâm, thằng Dương sẽ yêu thương chăm sóc Mai Anh thật tốt.
Nếu nó dám làm gì không phải với con bé, tôi sẽ thay anh chị đánh cho nó một trận.
Ba mẹ Mai Anh vui vẻ, quay qua hỏi Dương:
- Con có chắc muốn lấy Mai Anh làm vợ không? Con bé còn nhỏ tuổi như vậy, sợ rằng không thể trở thành một người vợ tốt như ý muốn của con.
- Về chung một nhà, Mai Anh có gì không phải, con sẽ chỉ dạy em ấy.
Cô chú không cần lo đâu ạ.
- Ừ, mong rằng con sẽ yêu thương chăm sóc con bé thật tốt.
- Vâng.
- --
Một tuần sau, Dương qua nhà đón Mai Anh đi chọn váy cưới.
Suốt cả quãng đường đi cả hai không ai nói với ai câu nào, cứ im lặng nhìn dòng xe cộ như thoi đưa trên đường.
Vốn cứ nghĩ Dương đồng ý cưới tức là anh đã suy nghĩ thông suốt, nhưng không, anh vẫn cứ như vậy, lạnh nhạt, vô tình với Mai Anh.
Hai bên đã cùng nhau thưa chuyện người lớn, Mai Anh không muốn hủy hôn, không muốn ba mẹ đau lòng vì cô thêm nữa.
Dừng xe trước cửa hàng váy cưới của trung tâm thành phố.
Dương hờ hững nói với Mai Anh:
- Chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng thực tế là để che mắt ba mẹ hai bên.
Tôi chịu trách nhiệm với cô không có nghĩa là yêu cô, vậy nên bớt ảo tưởng.
- Vâng… em biết rồi.
Bước xuống xe đi vào trong cửa hàng, Phạm Minh Dương ngồi trên ghế sofa nhàn hạ lật xem cuốn tạp chí trong tay.
Anh vốn chẳng có tâm trạng gì mà chọn đồ cưới, cứ mặc cho Mai Anh chọn theo ý mình.
Mai Anh thay váy cưới xong, đi ra từ phòng thử đồ, dè dặt hỏi Dương:
- Anh… cái này có đẹp không ạ?
Phạm Minh Dương chẳng buồn liếc cô lấy một cái, lạnh lùng nói:
- Cô muốn chọn cái gì thì tùy cô, đừng có làm phiền tôi, chọn nhanh cho tôi còn về công ty.
Trước thái độ lạnh nhạt của Dương, Mai Anh biết anh cũng chẳng vui vẻ gì khi bị ép lấy cô.
Cô cũng không muốn làm khó anh, quay ra nói với nhân viên:
- Tôi lấy bộ này ạ.
Nhân viên mỉm cười, dẫn cô vào phòng thay đồ, sau đó gói lại bộ váy cô vừa chọn.
Rời khỏi cửa hàng váy cưới, Phạm Minh Dương lạnh lùng nói với Mai Anh:
- Cô tự bắt xe về đi, tôi còn có việc.
- Vâng.
Mặc dù không muốn nhưng Mai Anh chẳng thể từ chối yêu cầu của anh.
Mai Anh bắt xe về nhà, vừa vào đến cửa mẹ cô đã hỏi:
- Con đã chọn được bộ nào ưng chưa?
- Dạ rồi ạ.
- Thằng Dương đâu, nó không về với con sao?
Nghe mẹ hỏi Dương, Mai Anh cố tỏ ra vui vẻ trả lời:
- Anh ấy có việc bận nên con bảo anh ấy về trước rồi ạ.
- Nó bận đến vậy sao, ngày đi chọn váy cưới mà cũng không đưa con về?
- Mẹ… anh ấy là Tổng giám đốc mà, công việc rất nhiều, với lại con tự về được ạ.
- Chưa gì con đã bênh nó như vậy?
Cũng không muốn ba mẹ có cái nhìn không tốt về Dương, Mai Anh khoác tay, tựa vào vai mẹ giọng nói làm nũng:
- Con có bênh anh ấy đâu ạ… với lại anh ấy là chồng con mà mẹ.
- Con đấy! Đừng có để bị nó bắt nạt.
- Anh ấy không bắt nạt con đâu, mẹ yên tâm nhé!
Thấy con gái yêu thương chồng tương lai như vậy, bà cũng chỉ mong Dương yêu thương Mai Anh.
Điều bà lo nhất chính là cô còn quá trẻ, sợ rằng chưa hiểu hết sự đời, chưa hiểu được cuộc sống hôn nhân sẽ ra sao.
Còn Mai Anh thì lại nghĩ khác, cô luôn là người biết tiếp thu, là người biết trước biết sau.
Cô tự tin mình có thể trở thành một người vợ tốt, trở thành một người con dâu ngoan… Điều mà cô sợ chỉ là hôn nhân không có tình yêu của Dương, cô phải làm như thế nào mới có thể bước vào trái tim của anh…
- --
Mai Diên vừa sang Thái Lan chưa được bao lâu thì lại phải quay về dự đám cưới của em gái.
Khi nghe tin Mai Anh lấy chồng, Diên không khỏi ngạc nhiên.
Cô ấy cũng lo lắng cho Mai Anh không ít, sợ em gái vì tuổi trẻ bồng bột, suy nghĩ chưa chín chắn mà đã vội theo người ta lên xe hoa.
Tối đến, dưới ánh đèn mờ mịt hai người con gái xinh đẹp nhàn nhã ngồi trên ghế ngoài vườn hoa.
- Em có thể giải đáp một số thắc mắc của chị không?.
Truyện Dị Năng
- Dạ… chị nói đi ạ.
- Em và Dương yêu nhau lâu chưa?
Bị Diên hỏi như vậy, Mai Anh có chút chột dạ, cô thoáng lúng túng nhưng sau đó cũng lấy lại sự bình tĩnh, miệng nở nụ tười, tự nhiên đáp:
- Từ ngày đầu gặp anh Dương, em đã yêu anh ấy rồi.
- Theo chị được biết, Dương trước đó đã có người yêu, không biết ba mẹ đã biết chuyện này chưa?
Dương trước nay là người sống khép kín, chuyện cá nhân riêng tư của anh chưa từng bị phóng viên đem ra viết bài.
Chuyện anh yêu Ngọc, ngoại trừ bạn bè thân quen và người nhà thì chẳng ai biết.
Giờ phút này thấy Diên biết anh đã từng có người yêu, cũng đủ biết chị cô không phải là người dễ dàng bị người khác qua mặt.
Mai Anh không biết phải trả lời sao cho phải, cô lấy tạm một lí do:
- Anh ấy chia tay lâu rồi ạ.
- Tại sao anh ta lại cưới em?
- Em… Em bày tỏ tình cảm với Dương, anh ấy cũng thích em nên chúng em yêu nhau rồi kết hôn ạ.
- Thật không? Anh ta dễ dàng quen người mới như vậy, liệu có phải là người chung tình?
Sợ rằng nếu còn tiếp tục nói về vấn đề này Mai Anh sẽ buột miệng nói ra sự thật.
Mai Anh khẳng định với Diên rồi nói qua chuyện khác.
- Anh ấy là người chung tình, chị đừng lo lắng… Mà chị sang Thái cuộc sống như thế nào?
Diên im lặng mấy giây, ánh mắt nhìn Mai Anh như muốn rò xét.
Biết rằng dù bây giờ có nói gì cũng không thể thay đổi được sự thật là Mai Anh sẽ lấy Dương.
Cũng không muốn ép em gái phải khó xử trả lời những câu hỏi của mình, Diên trả lời câu hỏi của Mai Anh:
- Bình thương thôi em, chỉ là bên đó không có mọi người, chị rất nhớ gia đình mình.
- Đi có ba năm thôi mà chị, với lại nếu chị nhớ mọi người có thể về thăm nhà mà.
- Ừ… Cũng mong việc học và công việc bên đó không quá bận, như vậy mới có thời gian về em à.
- Vâng.
- --
Ngày tổ chức hôn lễ.
Trong phòng