Ngụy Lăng Thiên vẫn đứng yên đôi mắt vô thần không trả lời cũng không phản ứng lại Ngụy Lăng Thy.
Quách Nhạn đi theo phía sau nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thở dài.
Anh đang muốn lên tiếng an ủi Ngụy Lăng Thiên đôi ba câu nhưng lại không có cơ hội.
Bởi vì Ngụy Lăng Thy đang trách cứ anh trai cô, cô nói rất nhiều, ngay cả anh nghe đến muốn nổ cả tai.
Vậy mà Ngụy Lăng Thiên vẫn không nói lại lời nào, đứng yên chịu trận.
Ngụy Lăng Thy càng nói càng tức giận, bởi vì cô nói cả buổi vẫn không thấy anh trai mình phản ứng lại.
Cô bỏ đi lên phòng tìm kiếm Đường Tiểu Yên, vừa đi cô vừa gọi Đường Tiểu Yên.
"Biết ngay cậu sẽ có ngày này.
Giờ thì tự lãnh lấy nghiệp do mình tạo ra đi." Quách Nhạn khẽ vỗ vai Ngụy Lăng Thiên nói một câu sau đó xoay người đuổi theo cô gái của anh.
Những tưởng một mình Ngụy Lăng Thy trách anh là hết rồi.
Nào ngờ sau đó không hẹn mà gặp, bà nội Ngụy cũng từ bệnh viện quay về, ông bà Ngụy cùng từ nước ngoài trở về.
"Cháu dâu ơi, bà nội về rồi này." Bà nội Ngụy vừa vào nhà đã vui vẻ lớn tiếng gọi.
Bà đã tỉnh lại lâu lắm rồi, bà rất muốn về nhà để nói chuyện với cháu dâu của bà.
Nhưng Ngụy Lăng Thy cứ không cho bà về, con bé cứ nói phải để cho Ngụy Lăng Thiên tin tưởng bà thật sự bị bệnh nặng mới được.
Nên bà cần phải ở trong bệnh viện thêm một thời gian nữa.
Hôm nay cũng đúng một tháng bà nghỉ dưỡng trong bệnh viện rồi nên bà nhất định phải về nhà.
Mấy lần bà nghe cháu dâu vào thăm bà nói chuyện với bà, bà đã rất muốn mở mắt ra nói chuyện lại với con bé.
Tuy bà chỉ nhìn thấy bóng lưng và giọng nói của con bé thôi.
Nhưng bà biết đây sẽ là một cô gái tốt, một đứa cháu dâu hợp ý bà.
"Mẹ, mẹ cũng về rồi ạ.
Mẹ đã khỏe hẳn rồi sao?" Bà Ngụy bước vào nhà đã quan tâm hỏi thăm bà nội Ngụy.
"Cô đừng đóng kịch nữa.
Chuyện quan trọng bây giờ là cần gặp mặt cháu dâu." Bà nội Ngụy trừng mắt với bà Ngụy.
Ông bà Ngụy đương nhiên cũng rất muốn gặp mặt con dâu rồi.
Nhưng vào nhà cả buổi, kêu gọi nãy giờ vẫn không thấy cô cháu dâu nào ra chào.
Chỉ có dì giúp việc ra đón ba người.
Khi hỏi người giúp việc mợ chủ đâu, thì dì giúp việc cũng trả lời không biết.
Sau đó ba người chuyển sang hỏi Ngụy Lăng Thiên đâu thì được dì giúp việc chỉ đến nhà ăn.
Ba người đi đến nhà ăn thì thấy Ngụy Lăng Thiên đang ngồi thẫn thờ trên bàn ăn.
Bà nội Ngụy và bà Ngụy đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cả hai đều có dự cảm không lành.
"Tên bất hiếu, con dâu tao đâu." Ông Ngụy là người lên tiếng trước.
Ngụy Lăng Thiên như người cõi trên vẫn không phản ứng gì.
Ông Ngụy nhíu mày, đi đến trước mặt Ngụy Lăng Thiên đập mạnh tay lên bàn.
Làm bà Ngụy và bà nội Ngụy hoảng sợ.
"Mày đang giả ngu với ai đấy hả? Nói mau mày dấu con dâu tao đâu rồi?" Ông Ngụy tức giận đến mức đỏ bừng mặt.
Ngụy Lăng Thiên đến lúc này mới hồn về với xác.
Anh nhìn thấy ba người trước mặt đang nhìn ảnh chằm chằm chờ câu trả lời của anh.
Anh khẽ nhếch môi.
"Con dâu ở đâu ra, con ly hôn rồi."
"Mày nói cái gì?" Ông Ngụy hét lên.
Bà Ngụy lo sợ ông Ngụy lại lên máu vì anh nên chạy đến đỡ lấy ông Ngụy.
Bà cũng khẽ trừng mắt với Ngụy Lăng Thiên.
Bà cũng muốn hỏi rõ xem mọi chuyện là thế nào nhưng bà cũng biết nếu lúc này bà lại xen vào thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa cho cuộc chiến giữa hai cha con.
Bà nội Ngụy nghe Ngụy Lăng Thiên nói như vậy cũng tức giận thở hổn hển nói không nên lời.
Trời đất ơi, bà cất công đóng kịch nằm viện bấy lâu, may mắn có được cô cháu dâu thuận mắt vừa lòng.
Nào ngờ còn chưa được gặp thì đã ly hôn.
Tại sao? Tại sao lại có chuyện như vậy? Nhất định là do thằng cháu trai chết tiệt của bà làm con bé uất ức đến nỗi phải ly hôn.
Nhất định là thế.
Ôi! Cháu dâu của bà, cháu dâu tội nghiệp của bà.
Cháu chắt của bà cũng mất luôn rồi.
"Anh trai, anh có thật là anh trai của em không? Tại sao anh lại tàn nhẫn, không bằng cầm thú như thế.
Anh cướp đi đời con gái của người ta rồi