"Trần Vũ, cháu đang nói linh tinh gì đấy." Bác sĩ Trần trừng mắt với Trần Vũ.
"Cuối cùng cũng tìm thấy em.
Em định mang con của anh chạy trốn?" Trần Vũ giả vờ trách Đường Tiểu Yên sau đó đi đến bên cạnh cô, đưa tay choàng qua vai cô.
Đường Tiểu Yên cứng đờ người không biết phải làm gì lúc này.
Cô phải làm sao đây? Nên giải thích hay hợp tác diễn với anh.
Nhưng dựa vào cách xưng hô giữa anh và bác sĩ cũng biết hai người là thân thích của nhau.
Nếu cô gật đầu nhận bừa cha của hai đứa nhỏ thì có sao không? Lỡ như sau này gia đình họ Trần biết đây không phải cháu của họ thì thế nào? Cô bối rối không biết phải ứng đối thế nào thì em trai cô đã lên tiếng.
"Anh rể, anh về rồi sao?" Đường Tiểu Bắc mỉm cười.
Cậu không biết Trần Vũ này là ai? Cũng không biết giữa anh ta và chị đã từng quen biết nhau thế nào.
Nhưng rõ ràng nhìn cách ăn mặc cũng như cách nói chuyện của anh ta, cậu nhận ra anh ta cũng là một người có thân phận.
Ánh mắt anh ta nhìn chị cậu, cậu cảm nhận được tình cảm trong đó.
Cậu có thể chắc chắn người đàn ông tên Trần Vũ này thích chị.
Tuy cậu không biết anh ta có thật là chủ nhân của bào thai trong bụng chị cậu không? Nhưng trước mắt, nếu anh ta đã tự nhận thì cậu cũng sẽ không phản bác.
Cậu sẽ hỏi lại chuyện này rõ ràng sao.
Bây giờ trước hết phải để người khác không khinh thường chị cậu không chồng mà mang thai được.
Trần Vũ mỉm cười thay cho câu trả lời với Đường Tiểu Bắc.
Anh rất vui vì em trai cô hiểu chuyện như vậy.
Mặc dù trước đó ở bên trong nghe cuộc đối thoại giữa ba người, anh cũng đoán ra cậu có lẽ rất yêu quý chị mình.
Thậm chí câu nói nhỏ của cậu hỏi chị cậu, anh cũng nghe thấy.
Anh cảm thấy vui mừng thay cô vì có một người em trai tốt như thế.
Anh đã biết chuyện cô và Ngụy Lăng Thiên ly hôn, mặc dù anh không biết tại sao hai người lại chia tay.
Thậm chí anh còn không biết rằng hai người đã từng kết hôn với nhau.
Anh nghe được tin tức ấy đã sai người đi tìm kiếm cô khắp nơi nhưng đã ba tháng không tin tức gì.
Anh cũng không biết tại sao khi biết cô ly hôn anh lại vui mừng như vậy.
Muốn tìm gặp cô đến phát điên.
Hôm nay sở dĩ anh có mặt ở đây là vì đến thăm cô của anh.
Cô của anh làm bác sĩ khoa sản ở bệnh viện này.
Anh không ngờ lại trùng hợp gặp cô ở đây.
Khi ở bên trong nghe kết quả cô mang thai, anh sửng sốt.
Sau đó nghe hai chị em cô đưa ra lý do để ngụy biện cho việc vắng mặt của chồng cô.
Anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh đoán chắc chắn khi cô và anh chia tay hai người chưa phát hiện ra cô mang thai.
Anh cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại muốn nhận bào thai trong bụng cô là của mình nữa.
Có lẽ anh không muốn nhìn cô một mình nuôi hai đứa bé.
Hay anh không muốn hai đứa bé trong bụng cô không có cha cũng nên.
Nhưng quan trọng anh biết, anh yêu cô.
Khi gặp cô rồi, anh mới biết anh yêu cô nhiều hơn anh nghĩ.
Nghĩ đến cảnh cô bị người khác soi mói mỉa mai mắng nhiếc vì không chồng lại mang thai anh cảm thấy rất khó chịu.
Con của cô và người đàn ông khác thì đã sao? Chẳng phải họ đã ly hôn rồi sao? Chẳng phải cô cũng không muốn để anh ta biết đến bào thai này, muốn một mình tự lo đó sao? Vậy thì tại sao anh không thể làm cha của đứa bé.
Dù sao hai đứa bé kia cũng chưa biết cha nó thật sự là ai.
Vậy thì anh sẽ yêu thương chúng như con của mình.
Chỉ cần cô cho anh cơ hội làm việc này.
"Cô, đây là bạn gái của con.
Ba tháng trước vì hiểu lầm, cô ấy giận dỗi bỏ đi, hôm nay cũng may con đã tìm được cô ấy về, còn được tin vui sắp làm ba nữa." Trần Vũ nhỏ giọng giải thích với cô mình.
Đường Tiểu Yên nhìn lên người đàn ông đang ôm mình, đang che chở cho mình mà không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Đột nhiên mắt cô nóng lên, tiếp theo đó là từng giọt từng giọt nước mắt trào ra.
Cô cũng không hiểu sao mình lại khóc, có phải phụ nữ mang thai thường dễ khóc như vậy hay thật ra