"Cô, con xin cô hãy giúp con đi." Trần Vũ đau khổ cầu xin bác sĩ Trần.
"Tại sao nhất định phải chọn cách này? Đứa cháu tội nghiệp của ta." Bác sĩ Trần khóc thút thít ôm lấy Trần Vũ.
Trần Vũ sau khi biết tất cả sự thật, anh đã đến tìm cô của mình để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Thì ra từ trước đến giờ chỉ có anh luôn nghĩ rằng gia đình không hay biết gì về chuyện của hai đứa nhỏ.
Nhưng sự thật họ đã biết tất cả.
Họ đã biết sự thật anh không thể nào có con được từ hai năm trước, lúc mà anh bắt đầu có tình trạng chảy máu cam.
Nhưng vì quá yêu thích trẻ con nên họ mới chấp nhận không nói ra sự thật, cùng nhau giả vờ rằng họ không hề biết gì.
Tuy nhiên họ thật sự rất yêu thích hai đứa nhỏ, thậm chí ba anh còn viết trong di chúc sẽ nhường lại toàn bộ cổ phần cho Tiểu Vương khi nó đến tuổi trưởng thành.
Dù biết rằng nó không có máu mủ gì với ông.
Ngay cả ông bà nội của anh cũng vậy, cũng viết trong di chúc của mình tặng cho Tiểu Thu một căn chung cư cao cấp, chỉ cần khi nó đủ tuổi sẽ lập tức có luật sư làm giấy tờ sang tên.
"Con hy vọng cô cũng hãy giúp con giữ kín chuyện này, cho dù con có thật sự ra đi, cô và mọi người cũng đừng cho cô ấy biết." Trần Vũ ánh mắt đầy đau thương.
Bác sĩ Trần bật khóc nức nở trong lòng Trần Vũ.
Gia đình họ Trần của bà đâu làm chuyện gì thất đức tại sao ông trời lại đối xử với họ Trần của bà như thế.
Đứa cháu trai duy nhất của gia đình lại không thể có được hạnh phúc mà nó muốn, càng đau khổ hơn là không thể sống tiếp quãng đời còn lại cùng những người nó yêu thương.
Không những thế còn bắt nó phải mang tiếng làm người cha xấu người chồng phản bội chỉ để người nó thương được lạc quan vui vẻ sống tiếp mà không đau khổ vì nó.
Tại sao? Tại sao người tốt như nó lại không được sống lâu hơn?
* * *
Tám giờ tối tại khách sạn Mây Hồng.
"Cô à! Cô có nhìn lầm không? Trần Vũ không phải là người như thế đâu? Chẳng lẽ cô là cô ruột của anh ấy mà không tin anh ấy sao?" Đường Tiểu Yên do dự đi theo Bác sĩ Trần đến trước cửa khách sạn.
Cô đang ở nhà vừa chơi vừa dạy hai đứa nhỏ học chờ Trần Vũ về thì đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của Bác sĩ Trần.
Sau khi nghe cuộc gọi kia cô cảm thấy khó tin, cứ nghĩ là bà ấy đang nói đùa.
Nhưng bà cứ một mực đòi cô phải đến nơi, nên cô cũng đành phải chiều theo ý bà.
Đến lúc này cô vẫn không thể tin lời bà nói được.
Làm sao Trần Vũ có thể cùng một cô gái khác vào đây chứ? Nếu anh ấy muốn làm thế thì đã sớm ngoại tình từ lâu rồi, sao phải chờ đến lúc này.
Cô tin chắc bà ấy chỉ nhìn lầm người đàn ông nào đó là Trần Vũ thôi.
Cô đã cố gắng gọi cho Trần Vũ để chứng minh anh ấy không ở đây nhưng cô gọi thế nào cũng không có ai bắt máy.
Đột nhiên cô cảm thấy lo lắng bất an, cô chỉ đang sợ anh gặp phải chuyện gì đó chứ không phải nghi ngờ anh đang ở trong này phản bội cô.
"Ta có thể chắc chắn với con.
Bởi vì nó là cháu ta nên ta không thể nhìn nó làm chuyện sai trái được.
Con mau đi nhanh lên." Nếu Trần Vũ nhìn thấy cảnh này, rất có thể anh ta sẽ phải vỗ tay cho cô của anh.
Bà ấy diễn rất chân thật.
Cả hai người nhanh chóng bước đến thang máy để đi lên tầng, bởi vì Đường Tiểu Yên đang bị bác sĩ Trần làm cho hoang mang nên cô đã không chú ý thật ra trong này có những điều kỳ lạ.
Tại sao cô và bác sĩ Trần có thể thản nhiên đi lên bắt gian mà không bị bất kỳ nhân viên hay quản lý gì của khách sạn ngăn cản.
Nếu cô có thể bình tâm suy nghĩ chắc chắn cô sẽ nhận ra được.
Nếu không có được sự đồng ý trước thì hai người nào dễ dàng như thế.
Đến trước cửa phòng 1009, Đường Tiểu Yên vẫn chưa tin đây là sự thật.
Cô bị bác sĩ