Gió rít lên bên tai.
Mắt An Nhiên nhắm nghiền nhưng tâm cô thật thanh thản.
Có lẽ hiện giờ cái chết đối với cô là giải pháp tốt nhất.
Sẽ không còn lo nghĩ làm sao để đối mặt với người khác.
Sẽ không còn phải chịu đựng sự dày vò lương tâm.
Cô nhắm mắt đón nhận cái chết.
Chỉ một giây sau, nước tràn đầy xung quanh, cô không vẫy vùng tìm kiếm sự sống.
Bởi chẳng còn sức, mà cũng không có lí do để làm vậy.
Cố gắng nín thở để cảm nhận giây phút cuối cùng của cuộc sống.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu.
Nước bắt đầu tràn vào mắt, mũi miệng.
Ý thức bắt đầu mơ màng.
“Con trai.
Mẹ đến với con đây.
Chờ mẹ nhé.
Lần này sẽ không lỡ hẹn cùng con nữa… “
-----
-Cô ấy… thế nào rồi?
Với giọng nói run run, Chu Bằng hỏi người trợ lý mà hắn đã dẫn dắt từ nhỏ.
Trong lòng hắn đang cảm thấy rất sợ hãi.
Nếu không phải hắn tăng ca ở phòng mạch đến sáng sớm, vô tình đi ngang khu vực đó để về nhả, có thể hắn sẽ không chứng kiến được sự việc, có thể hắn không cứu được An Nhiên, có thể hắn sẽ không còn được gặp lại cô nữa.
Nghĩ đến điều này, lồng ngực hắn co thắt lại không thể nào thở được.
Ngọc Duy nhìn biểu cảm của hắn không biết phải báo cáo thế nào.
Cậu chỉ biết thở dài, cúi gằm mặt,đầu không dám ngẩng lên.
Cậu đương nhiên biết An Nhiên quan trọng đối với Chu Bằng ra sao, nhưng khả năng của cậu có hạn.
Với tình trạng sức khỏe bây giờ của An Nhiên, giữ cô sống thực vật đã là giới hạn của cậu rồi.
Nhìn biểu cảm của Ngọc Duy, Chu Bằng biết tình hình của cô nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.
Chu Bằng cười chua xót.
Hắn cố gắng thế nào để có thể kéo cô đến bên cạnh mình.
Giờ đây lại không thể cứu nổi cô, làm sao hắn chịu nổi chứ?
Tiếng cười thê lương của Chu Bằng tăng dần biên độ, càng lúc càng to, càng lúc càng điên cuồng.
Ngọc Duy ái ngại nhìn hắn:
-Chủ nhân.
Người….
-Không có gì đâu.
Ngày mai cậu bay sang Mỹ.
Mang thuốc về đây.
Ngọc Duy sửng sốt nhìn hắn:
-Không được đâu, chủ nhân.
Cơ thể của cô ấy rất yếu.
Nếu…
-Không có nếu.
Cậu yên lặng mà đi làm cho tôi.
Ngọc Duy giật thót mình cúi đầu đứng yên nhận mệnh.
Mười tám năm đi theo bên cạnh Chu Bằng, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy chủ nhân mất bình tĩnh.
Loại thuốc kia mới được điều chế, lại chưa từng được kiểm nghiệm trên người.
Nếu với sức khỏe của An Nhiên, khi tiêm vào cậu ta chỉ sợ…..
Lắc lắc đầu nhìn Chu Bằng ngồi cạnh giường nâng niu bàn tay An Nhiên đưa lên miệng hôn, cậu đâu dám mở lời phân trần.
Tình cảm chủ nhân dành cho An Nhiên là một loại chấp niệm.
Bao nhiêu năm rồi nhưng chủ nhân vẫn đau đáu trong lòng.
Thôi thì thuận theo số phận.
“An Nhiên, tôi không thể giúp chị hơn được nữa.
Cầu cho chị may mắn”.
Ngọc Duy lùi ra ngoài khép cửa phòng lại.
Còn lại một mình trong phòng cùng với An Nhiên, Chu Bằng thu lại biểu cảm hung dữ lúc nãy.
Bàn tay hắn gắt gao nắm chặt tay An Nhiên:
-An Nhiên.
Em ngủ đủ rồi đấy cô bé.
Ghét anh đến mức không muốn nhìn mặt thật sao?
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, không phải một nụ cười hạnh phúc mà mang theo cảm giác chua xót đến thê lương.
Hắn nhớ rất rõ về cô, mặc dù có thể cô không