An Nhiên thở dài.
Sự nhiệt tình của anh làm cho cô vô cùng khó xử.
-Anh không cần làm vậy đâu.
Tôi biết mình cần phải làm gì.
-Vậy thì để anh giúp em tìm cô ta nhé.
Đừng coi anh là người xa lạ.
Xin em đấy.
Hai ngày sau, Thiên Phúc hồi âm thông tin thu thập được.
-Con đường nhỏ ngoại ô thành phố.
Anh đã cho người cảnh giới ở đây.
Em ở đâu? Anh cho người đón.
-Không cần đâu.
Gửi định vị cho tôi.
Tôi sẽ tự đi đến đó.
An Nhiên theo định vị dẫn người đến con đường nhỏ vùng ngoại ô.
Giờ này đã là buổi tối muộn.
Con đường vắng lặng không một bóng người.
Bước xuống xe, cô đã nhìn thấy An Kỳ bộ dạng vô cùng chật vật bị bỏ nằm trên nền đất ẩm ướt.
Có vài người đàn ông mặc đồ đen đứng canh cô ta.
Nhưng việc này có vẻ hơi dư thừa.
Bởi đã bị Chu Bằng cắt đứt gân chân nên An Kỳ rất khó khăn trong việc di chuyển.
Dù không có người canh thì cô ta cũng không thể tự bỏ đi được.
Từ khi bị Chu Bằng bỏ rơi, cuộc sống của An Kỳ không khác gì địa ngục.
Bị những kẻ ăn mày bắt nạt, bị bọn đầu gấu hãm hiếp.
Cũng may cô ta còn gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, lọt vào mắt của tên cầm đầu khu phố.
Hắn đưa cô ta về, cho ăn cho ở, nhưng cô ta trở thành một cây hái ra tiền cho hắn.
Cô ta đã chấp nhận số phận này cho đến hôm nay bị đám người kia bắt đến đây.
Nhìn lên thấy dung mạo người vừa đến, An Kỳ sửng sốt.
Cô ta thật không ngờ An Nhiên vẫn còn sống, không những vậy mà còn rất khỏe mạnh không chút sức mẻ.
Làm sao như thế được? Không phải cô ta đã một lần chính tay đẩy An Nhiên xuống sông trong tình trạng nửa sống nửa chết sao? Vậy mà cô vẫn còn sống.
Đến khi nhìn thấy cô bên ngoài trung tâm thương mại, cô ta đã dùng hết số tiền có thể gom được từ mấy năm nay qua những lần bán rẻ thân thể để dụ dỗ người lái xe tải giúp sức tạo ra một vụ tai nạn giao thông để gi.ết chết cô lần nữa.
Làm sao cô có thể bò ra từ địa ngục để trở về đứng trước mặt cô ta thế này chứ?
Sau phút giây ngẩn người, An Kỳ chợt bật cười:
-Ha..
ha… ha….
Tiếng cười phát ra chua xót thê lương.
Cô ta cười mà hai hàng nước mắt chảy dài.
Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Đã từng là người có thể đè đầu cưỡi cổ An Nhiên, sau mười năm gặp lại, cô ta thê thảm bò lết trước mặt An Nhiên như một con chó, đến việc đứng lên cũng không tự làm được.
-Cô cười cái gì chứ?
An Kỳ cứ cười như điên giống như không hề nghe câu hỏi của An Nhiên.
Cô ngồi xuống chiếc ghế vệ sỹ đặt bên cạnh, bắt chéo chân nhìn An Kỳ:
-Cô cười cho sự thê thảm của bản thân cô sao? Cuộc đời đúng là không ai nói trước được điều gì.
Lên voi xuống chó, thật ứng nghiệm với cô.
-An Nhiên, chị đừng đắc ý.
Dù không giết được chị, nhưng tôi cũng không phải đèn cạn dầu.
-Hừ,