An Nhiên cười lạnh, đưa tay gạt đổ chén thuốc trên tay vú Mai.
-Con không uống.
Có chết con cũng không uống.
Cái người vô nhân tính như Thiên Bảo sẽ quan tâm đến cô ư? Không, anh không phải là thương xót cho cô, mà là đang cố tình muốn cô mau chóng khỏe lại để có thể tiếp tục chơi trò hành hạ cô, lấy đó làm niềm vui.
-An Nhiên, con cũng đừng trách cậu chủ.
Biết đâu cậu có nỗi khổ gù đó …
-Ha ha ..ha….
Nỗi khổ ư? Con người anh ta thì có nổi khổ gì?
Nỗi khổ duy nhất mà cô có thể nghĩ ra là anh chưa tìm được một cách nào mới mẻ để hành hạ cô.
-An Nhiên…
Cô lắc đầu xua tay với vú:
-Thôi, vú không cần nói đỡ cho anh ta đâu.
Nếu biết thuốc kia là của anh ta đưa, có bị đau đến chết con cũng không uống.
Vú Mai chần chừ muốn nói gì đó rồi lại thôi, quay người đi dọn đẹp chỗ thuốc bị đổ tràn lan trên sàn.
Nhìn thái độ lúng túng của vú Mai, An Nhiên biết vú vẫn còn muốn nói đỡ cho Thiên Bảo, nhưng cô sẽ không nghe nữa.
Br ..ư..m Br..
ư..m.
Trên cái bàn nhỏ cạnh giường, chiếc điện thoại cục gạch của cô rung lên từng hồi.
An Nhiên với tay cầm lấy.
Là điện thoại từ bệnh viện.
Trong lòng cô giật thót một cái.
Gần hai tuần rồi cô không đến thăm mẹ.
Nhiều chuyện xảy ra, lại bị thương nên cô không ra được khỏi nhà.
-Alo….
-Cô An Nhiên, bà nhà….
Bà ấy…
-Mẹ tôi sao rồi?
-Bà ấy… mất rồi..
….
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay cô rơi bộp xuống đất.
Bất chấp cơn đau, An Nhiên hai chân không dép, chạy thục mạng ra ngoài.
Vú Mai vì lo cho sức khỏe của cô nên vội vàng chạy theo.
Bà bắt một chiếc taxi đuổi theo rồi kéo cô lên xe.
Thiên Bảo lâu rồi không cho cô động đậy đến xe nhà.
Ngồi trên taxi, An Nhiên thẫn thờ như người mộng du.
Xe vừa dừng lại, cô đã mở cửa ra chạy như bay vào trong.
Trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ ở nhà, lại còn bao nhiêu vết thương chưa khỏi.
Nhưng cô nào có quan tâm.
Có lẽ vì lúc nãy quá vội vàng, lại chạy quá nhanh, vết thương bị động nên lại bị rách, máu rướm ra trên lưng áo.
Hai bàn chân cũng vì ma sát với mặt đường nhựa mà bị thương.
Giọng nói của cô run rẩy:
-Bác sỹ….
Bác sỹ… mẹ của tôi….
Vị bác sỹ già cũng có mối giao tình với ba mẹ cô khi trước, cũng là người luôn theo dõi bệnh tình của mẹ cô từ lúc ban đầu.
Ông tháo kính cho vào túi áo, ái ngại nhìn cô có chút không đành lòng:
-Bà ấy là bị rút ống thở.
Nhưng chúng tôi không biết là ai.
Không ai nhìn thấy.
Camera bị tắt do cúp điện.
Nếu gia đình muốn khởi kiện, có thể báo công an.
-Có ..
thật không? Ông chắc chứ?
Ông gật đầu, sau đó bước đi lướt qua cô về phòng trực.
An Nhiên sửng người.
Cơ thể cô không còn chút sức lực nào nữa.
Nếu không có vú Mai bên cạnh, có lẽ cô đã sớm ngã xuống.
“ Mẹ, mẹ ơi.
Sao lại bỏ con đi vào lúc này?”.
Vú Mai đỡ cô ngồi xuống ghế.
Nước mắt cứ âm thầm chảy trên mặt hai người.
Vú cũng không biết phải an ủi cô như thế nào nữa.
Bởi trong lòng vú cũng đang rối bời, đau lòng không kém gì cô.
-Là hắn, chắc chắn là