An Nhiên cựa mình tỉnh giấc thì trời đã sáng rõ.
Thiên Bảo đang ngồi trên ghế, gục đầu trên giường bên cạnh cô.
Cô trở mình thì anh cũng thức giấc.
-An Nhiên.
Thiên Bảo nhoẻn miệng cười khẽ gọi tên cô.
Anh bắt lấy bàn tay của cô nhẹ nhàng siết chặt.
An Nhiên nhìn anh cười ngây ngô mà lo lắng:
-Thiên Bảo, anh sao vậy? Ngồi như vậy cả đêm sao?
Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của cô, Thiên Bảo như cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy qua tim.
Lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác ấm áp hạnh phúc đến vậy.
-Anh không sao.
Đợi em khỏe, chúng ta sẽ đi du lịch, có được không?
-Được.
Ánh mắt An Nhiên lấp lánh nụ cười.
Nhìn cô hạnh phúc như vậy, Thiên Bảo biết rằng sự lựa chọn của anh không hề sai.
Chỉ cần cô hạnh phúc, anh có chết cũng cam tâm tình nguyện.
“An Nhiên, anh không thể thực hiện được lời hứa cùng em sống đến bạc đầu, nhưng anh hứa sẽ cho em một đời bình an.
Anh nhất định sẽ làm được ”.
Tĩnh dưỡng gần một tuần, khi vết thương của An Nhiên ổn định, Thiên Bảo phó thác công ty cho Tử Kiệt, bí mật cùng Đức Minh lên kế hoạch cho đám cưới.
Mọi chuyện bên lề đã có Đức Minh lo liệu nên anh chỉ việc giữ bí mật và đưa An Nhiên đến khu biệt thự ngoại ô thành phố N.
Sau một ngày nghỉ ngơi, An Nhiên cùng anh đi dạo trên bờ biển.
Nét mặt cô tràn đầy hạnh phúc, nụ cười tươi tắn chạy quanh bãi cát.
Cô chạy đến một khoảng khá xa mới quay đầu lại vẫy vẫy tay với anh:
-Bảo.
Nhanh lên.
Thiên Bảo đi chầm chậm phía sau quan sát cô.
Đến khi nghe cô gọi mới lập tức đưa tay vẫy vẫy với cô.
Anh phát hiện ra rằng, thì ra, âm thầm nhìn người mình yêu vui vẻ hạnh phúc cũng là một cảm giác thành tựu tuyệt vời.
Anh chạy đến bên cô, nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô:
-Có vui không?
An Nhiên nhoẻn cười:
-Ưm, rất vui.
Bờ biển hôm đó tràn ngập tiếng cười đùa hạnh phúc ngọt ngào của đôi tình nhân.
Có lẽ đối với hai người, đây là những giây phút vô ưu vô lo hiếm hoi vui vẻ nhất từ trước đến nay.
Và cũng có lẽ vì lý do đó mà họ mới bỏ lại phía sau tất cả những ân oán muộn phiền để tận hưởng phút giây của riêng họ.
An Nhiên cũng giấu chặt trong lòng câu hỏi về con trai, đứa con cô mong chờ và hy vọng.
Bởi nếu sự thật không như phỏng đoán của cô, giây phút hạnh phúc này của hai người sẽ tan biến như bọt nước.
Mà cô với anh rất khó khăn mới có được khoảnh khắc này.
Đến khi hai người trở lại biệt thự thì trời đã sập tối.
Thiên Bảo dừng lại trước cổng biệt thự, mở cửa xe cho cô:
-Em mệt rồi, vào nhà trước đi.
Anh đi cất xe.
An Nhiên gật đầu nhanh chóng đi vào.
Con đường đá đi vào nhà giăng đèn lấp lánh sáng choang.
Khi đi đến giữa chừng thì pháo sáng hai bên phụt lên